Người ta thường nói sự kết thúc là báo hiệu cho một bắt đầu mới.
Vâng cuộc đời nghiên cứu sinh đã chấm dứt sau khi trải qua một thời gian
dài với bao thử thách. Tui có nhiều lần nói, thử thách lớn nhất trong
suốt quá trình PhD student là những cái bên ngoài nghiên cứu chứ không
phải áp lực công việc nghiên cứu.
Có lẽ nhiều người cứ nghĩ mình
nói điêu, khi mọi việc suông sẻ thì nói thế. Tuy nhiên, đó là sự thật và
tui cũng nhắn nhủ những người đi sau một vài
điều. Nếu ai có rơi vào hoàn cảnh giống mình, lên đường học PhD mà chưa
thể mang gia đình theo cùng, tốt nhất là từ chối. Bởi theo kinh nghiệm
cá nhân, gia đình mình đã hy sinh rất nhiều cho một cái PhD.
Chỉ riêng 2 năm cuối, không một đêm nào tui đặt mình trong giấc ngủ
bình yên. Nằm xuống thì văng vẳng bên tai tiếng vợ tiếng con. Tui lăn
qua trở lại, ngồi dậy đi hút thuốc và chờ trời sáng để .... đi lên lab.
Chính vì vậy, tóc đổ bạc đầy đầu, trong khi từ xưa tui chưa hề có nhiều
sợi bạc (lâu lắm mới xuất hiện, hehe).
Ai không tin và thậm chí thóa mạ rằng tui mê tín dị đoan. Tuy nhiên, tui luôn có một niềm tin vững chắc rằng thần giao cách cảm là có thật. Hai đứa con mà đổ bệnh, thì chẳng biết thế nào ba ở tận nửa vòng trái đất cũng sụt sùi cũng sủa hà rầm. Cho nên, tui tin rằng có một kênh thông tin liên lạc giữa tôi và những người thương yêu của mình nhất.
Chính vì thế tui đến với đạo Phật và thú thật tui đã sống như một tu sỹ nguyên thời gian PhD student của mình. Tui hầu như ăn chay trường, nghe pháp hằng ngày và viết nhiều bài về Phật giáo. Tuy nhiên, tui phải đính chính rằng, tui không phải là Phật tử và cũng chẳng chọn đạo Phật làm tôn giáo mà mình tôn thờ. Chỉ có điều, tui tôn trọng đạo Phật nên cất công tìm hiểu và làm theo.
Đấy chỉ là sơ sơ một vài việc, tui viết vài dòng dằn cọc trước, rảnh thì viết chi tiết. Tuy nhiên, mọi việc rồi cũng xong, đời PhD student đã chấm dứt. Tháng này ta lại rời chỗ thân thương gắn với mình gần 5 năm trời. Đến chỗ mới, ai cũng hy vọng có một trải nghiệm mới và dĩ nhiên thử thách mới-mình cũng vậy!!! Rảnh sẽ tả chỗ mới.
Ai không tin và thậm chí thóa mạ rằng tui mê tín dị đoan. Tuy nhiên, tui luôn có một niềm tin vững chắc rằng thần giao cách cảm là có thật. Hai đứa con mà đổ bệnh, thì chẳng biết thế nào ba ở tận nửa vòng trái đất cũng sụt sùi cũng sủa hà rầm. Cho nên, tui tin rằng có một kênh thông tin liên lạc giữa tôi và những người thương yêu của mình nhất.
Chính vì thế tui đến với đạo Phật và thú thật tui đã sống như một tu sỹ nguyên thời gian PhD student của mình. Tui hầu như ăn chay trường, nghe pháp hằng ngày và viết nhiều bài về Phật giáo. Tuy nhiên, tui phải đính chính rằng, tui không phải là Phật tử và cũng chẳng chọn đạo Phật làm tôn giáo mà mình tôn thờ. Chỉ có điều, tui tôn trọng đạo Phật nên cất công tìm hiểu và làm theo.
Đấy chỉ là sơ sơ một vài việc, tui viết vài dòng dằn cọc trước, rảnh thì viết chi tiết. Tuy nhiên, mọi việc rồi cũng xong, đời PhD student đã chấm dứt. Tháng này ta lại rời chỗ thân thương gắn với mình gần 5 năm trời. Đến chỗ mới, ai cũng hy vọng có một trải nghiệm mới và dĩ nhiên thử thách mới-mình cũng vậy!!! Rảnh sẽ tả chỗ mới.
No comments:
Post a Comment