Showing posts with label tình yêu. Show all posts
Showing posts with label tình yêu. Show all posts

Wednesday, February 28, 2018

Tình yêu!!!

Tình yêu là đề tài muôn thuở của nhân loại. Con người sinh ra là để yêu thương. Mỗi chúng ta ai cũng chọn cho mình đối tượng để yêu tùy vào hoàn cảnh và điều kiện nhân duyên của mình. Có người yêu thú vật, cưng thú như cưng trứng và hứng tình yêu của mình như thể hứng hoa. Có cô thiếu nữ yêu từng bông tuyết trắng rơi lả chả giữa chiều đông buồn. Có anh chàng bỗng pede bất chợt suốt ngày yêu hoa bắt bướm và nô đùa trên những cánh đồng hoang. Và riêng tôi bất chợt lại yêu em vào buổi hoàng hôn nắng tắt. Nhảm!!! Hehe.

Dù có kể ra bao nhiêu đi chăng nữa, tình yêu vẫn luôn luôn đẹp. Nó tô điểm cho cuộc đời mỗi chúng ta những nét son hồng, khiến cho cuộc đời trở nên đẹp và lung linh hơn. Tình yêu tuy nó vô tri nhưng có sức mạnh mãnh liệt. Nó không chỉ níu kéo hai tâm hồn xa lạ trở lại gần nhau hơn (mà đôi khi là ba bốn hay nhiều hơn, để rồi quánh lộn, hehe). Đùa thế thôi, chứ ai cũng biết, tình yêu là món quà quý của thượng đế ban tặng cho con người. Nó là đích đến của nam thanh nữ tú có tâm hồn đồng điệu và con tim rung cảm cùng tần số.

Hòa cùng nhịp sống tự nhiên, tui và em cũng đã từng đến với nhau sau tiếng sét ái tình vào năm một hay hai nghìn mấy trăm lâu lắc. Giờ đã là hai mặt con, bất chợt nghe con gái lớn chuẩn bị vào trung học, tui giật mình tình của mình vậy mà cũng son gớm. Với nhiều người, họ chẳng thấy tự hào. Tuy nhiên, với tui, một con người vốn chẳng lương thiện, nói dân dã là bất lương á, tui cảm thấy trân quý cái nỗ lực tu của mình. Hơn mười năm, chung sống với tình yêu gốc và bản sao tình yêu, mình cũng cần celebrate những kỷ niệm đẹp nhất của đời mình hỉ.

 
P/S: Nhảm nhưng không rảnh những ngày cuối năm, tui viết vội đôi dòng để ghi nhớ những tươi đẹp của ngày tháng cũ, xa nhưng dường như rất gần trong tôi!!! Hết.

Saturday, November 9, 2013

Thú tiêu khiển dành cho con

Trong cuộc đời con người, điều đáng sợ nhất là sự loạn động ở tâm. Triết lý nhà Phật có nói "tâm bình thì thế giới bình". Bởi vậy, con người luôn có nhu cầu đưa tâm về nơi "thường" để trụ. Thấm nhuần chân lý ấy, tớ cũng mong con mình được sống trong cái "thường" ấy. Cộng hưởng với sở thích của con, gia đình cho con học vẽ. Từ đó, con lấy việc vẽ làm thú tiêu khiển nhàn nhã. Vẽ hoa cỏ cây lá để yêu và gần gũi với thiên nhiên. Vẽ người trong nhà và bạn bè để thấy yêu hơn những "tình yêu" của mình. Vẽ thú nuôi gần gũi bên mình để cảm được chúng là một loại hữu tình, để rồi bớt sinh tâm sát sinh hại vật. Vẽ cảnh sinh hoạt thường ngày để sống có ý nghĩa và sống an lạc. Những việc ấy cứ ngỡ như bình thường, bình thường đến mức nhàm chán nếu chúng ta cứ thấy mãi hằng ngày. Nhưng đó là báu vật của đời người, là của quý bên cạnh chúng ta, mà có lẽ chúng ta đã vội đánh rơi hoặc bỏ lại với những tất bật của đời người. Lắm lúc ta mơ xa vời, mơ ước đến độ vuột tầm tay và hậu quả là chới với trong cuồng vọng, bất chợt ngoảnh đầu lại cái "tầm thường" mà ta khinh khỉnh lại quý giá hơn bao giờ hết. Cho nên, hạnh phúc của đời người là đây, chính cái "thường" cái đơn giản mà ta vẫn hằng có. "Biết đủ liền đủ" là hạnh phúc rồi. Hy vọng con gái sẽ an lạc với thú tiêu khiển của mình điều mà cả bố và mẹ ở thế hệ trước chẳng có được!




























Và đây là những hình ảnh của tác giả, con gái yêu!















Monday, February 4, 2013

Ngày về

Gần ngày về, tớ tất bật với công việc. Gọi là làm nốt cho xong, tớ về cho thoải mái. Muốn là thế, nhưng đời đâu phải thế. Cho nên, đời vô thường là vậy.

Đơn cử, mở máy lên, không gian xung quanh tràn ngập không khí tết. Tâm vọng động, nghĩ một cái đơn giản nhất cũng không ra. Bởi lòng đang nôn nao theo cái nhịp của tết. Đã vậy, tết là lúc con nghỉ học và vợ nghỉ làm. Bật skype ngày lân cận tết, hai con gái yêu hát hò và yêu cầu ... ba thưởng thức. Mà con gái thì ai cũng biết, ba mà không xem và không khen là con giận. Hehe. Cho nên, tớ khâm phục con vi xử lý của tớ, vừa làm việc và vừa thưởng thức ca nhạc. Nói vậy chứ, việc làm được thì ít mà việc bình luận con thì nhiều. Không bình là mệt đấy.

Không chỉ thế, con trẻ luôn lắm trò. Tớ nghĩ mà cũng mắc cười. Con gái yêu cứ bày hết trò này đến trò khác. Chỉ có người lạ, lâu lâu mới gặp mới là người chúng yêu nhất. Ba là ứng cử viên sáng giá cho vị trí ấy. Vậy là trò nào mình cũng được và phải xem. Ôi thời gian của tớ!

Lăng xăng qua lại, ngày về lại cận kề. Nhìn quanh, mình chẳng làm được gì nhiều. Tuy nhiên, đời là vô thường. Ngẫm lại, nếu mình không có con, chưa chắc gì mình có những trải nghiệm tuyệt vời đến vậy. Thời gian và công việc có thể mất nhưng tình người, cái quý giá nhất, vẫn còn đây. Nghĩ đến đó, mình mới thấy mình là người hạnh phúc nhất!

P/S: Viết xạo xạo vậy thôi, chứ giờ tớ phải cày tiếp. Hy vọng sự tập trung sẽ trở lại. Hehe.

Thursday, April 5, 2012

Út dễ thương

 

Út  hôm nay đi chích ngừa ở trạm y tế. Mẹ thông báo Út rất "kiên cường". Không biết đau lắm không, nhưng Út không khóc. Về nhà, Út ngủ rất ngoan, không quấy.


Có lẽ, Út là người thiệt thòi nhất trong gia đình nhỏ chúng ta. Ngày xưa, lúc ba còn ở nhà, chị Ty mỗi lần đi chích ngừa, mẹ và ba phải đưa đi. Ngày đó, ba phải chọn nơi tốt nhất để chích ngừa. Chăm sóc cho chị từng chút một. Sợ nắng, mẹ và ba phải chọn đi sớm, taxi là phương tiện an toàn, mát mẻ cho con. Mẹ ba lo lắng mỗi khi chích ngừa xong, nào lo sữa, nước và chanh. Trên đường về chị khóc rất dữ. Mẹ và ba dỗ đủ cách. Những lúc có ba ở nhà, chị Ty cần gì là được đó. Mỗi lần đi chơi với ba về là mẹ mắng, vì ba luôn chiều chị Ty với những món đồ chơi, đồ ăn lạ (sở thích của trẻ con).
Ấy vậy mà giờ này, Út một mình với mẹ. Út về nhà cũng chẳng buồn khóc. Vẫn vui vẻ, gặp ba, Út cười.


Đắng lòng trước nghịch cảnh, nhưng ngẫm lại thì đó cũng chỉ là nghiệp của con người. Chợt nhớ đến câu nói Phú Quang: "Hạnh phúc như con chim nhỏ và đừng ai ảo tưởng rằng mình sẽ giữ con chim ấy mãi  mãi. Chỉ cần con chim nhỏ ấy đậu trên vai một lần, mình cũng đủ hạnh phúc rồi". Mỗi người có một ước mơ, và ước mơ của Út thật giản dị, cái ước mơ mà mọi trẻ em bình thường đều dễ dàng có được. Có lẽ, với Út, phút giây bên cạnh ba là niềm hạnh phúc nhất.

P/S: Định ngủ, nhưng ba cứ nhớ mãi cái nụ cười của Út, cộng với bản tính "nhiều chuyện", vài dòng ba để lại để lưu dấu cảm xúc của dòng đời. Ôi con gái Út yêu quý của ba, love you so much, my cute baby!