Showing posts with label winter. Show all posts
Showing posts with label winter. Show all posts

Wednesday, January 3, 2018

Tuyết đầu đông


Người tình một đêm




Chỉ một đêm thâu, em đến phủ trắng cả Utah. Nó làm tui hồi tưởng những năm tháng sống ở Montreal. Cứ đến dịp Noel, bão tuyết lại đến như thể người tình mùa đông, mỗi năm đến dịp em lại về thăm anh. Dĩ nhiên, tuyết Utah không thể như tuyết Quebec. Quebec nói đến tuyết rơi, thì tuyết phải ngập đầu, ngập cổ, đến độ có nhà sập vì tuyết đè. Hehe.

So sánh nào cũng khập khiểng, có tuyết rơi để báo hiệu mùa đông đã về là mừng rầu. Tuyết rơi cũng điểm báo mùa lễ hội, mùa sum họp gia đình và mùa nghỉ ngơi chuẩn bị vào năm mới. Có vẻ ai ai cũng vui, đặc biệt là dân xứ đạo Mormon, Utah. Utah có cái đặc biệt là người dân rất sùng đạo. Cái lợi trước mắt là vùng đất rất an toàn, nhà không cần khóa cửa, xe cộ nổ máy khơi khơi mà không ai lấy và nói chung là không mất cắp. Đó là điều rất lạ ở xứ Mỹ, nơi mà rất nhiều chủng dân và có nhiều tệ nạn.

Vào những ngày này, trang trí Christmas rất đẹp. Ở đâu cũng đèn hoa nhấp nha nhấp nháy. Đèn tỏa sáng từ nhà thờ ra đường phố cho đến tận nhà dân. Đến độ, con gái phải bắt ba mua đèn, cây thông về trang trí cho giống người ta. Ta nói nghe similarity is not the way we are working on. Dân researchers hay nói thế, nhưng con có chịu đâu, nghiên cứu của ba không áp dụng thực tế cuộc sống được, hehe.

Nói chung người tình một đêm chợt đến. Happiness đâu không biết, chứ sáng nay là tui mệt rầu. Tuyết vầy, chắc tui xúc cả ngày mới hết. Khi mà mình không còn giải pháp thì tạm chấp nhận. Tui hứa sẽ chấp nhận cho hết mùa đông, vì người tình sẽ còn đến rất nhiều lần như rứa. Hehe.

Giao mùa thu-đông!!!








Mọi năm ở Montreal, vào những ngày này, tui cũng như Montrealers đều mong mỏi những đợt tuyết đầu mùa. Dẫu biết rằng, những ngày sắp tới, tuyết sẽ rơi mịt mờ, ngập đầu ngập cổ và có thể ngập nhà nếu mình không siêng năng cào và dọn tuyết. Tuy nhiên, sự chờ đợi cái hiển nhiên có luôn hiện hữu ở cư dân xứ tuyết. Bởi tuyết là một phần không thể thiếu của xứ bắc Mỹ. Tưởng tượng một năm trời, họ không còn thấy tuyết, chắc họ cũng u sầu ảo não như thể thiếu người yêu. Tui đã từng trải như thế với một năm trời không thấy tuyết ở Arizona.

Trở lại với thực tại ở Utah, thứ bảy tuần rồi tuyết bất ngờ rơi dữ dội. Trên con đường highway, tui cầm lái mà không thấy lane, toàn đường trắng xóa và tuyết phủ dày, trước kính thì chỉ thấy mờ mịt tuyết. Quả thực tình huống ấy quá kinh khủng với tay lái còn quá non như tui. Thậm chí tui phải hỏi người kế bên là xe mình đang ở lane nào, trái hay phải. Thiệt bất ngờ xe mình đang nằm tận bên trái, mà trong đầu mình cứ nghĩ mình đang ở lane tận bên phải. Hehe. Mà cũng xui thiệt, lúc đó mình chạy đầu, xe ủi tuyết thì tận đàng xa. Tấp xe vào lề, mà hồn bay phách lạc, thậm chí cứ tưởng lọt xuống núi. :D

Tuyết nhiều cũng đẹp và lãng mạn. Thú thật, lúc chạy xe mà tuyết xối xả trước kính, nhìn cực kỳ đẹp. Tiếc là không quay lại cảnh lúc đó. Tuy nhiên, chạy xe trong trời tuyết rất sợ, cái sợ nhất là thắng xe không đứng lại mà lại trôi tự do, và mình chẳng control được mọi thứ. Chính vì vậy, tui còn nhớ ngày xưa ở Montreal, tui hay nhận email trường đại loại: hôm ni, bão tuyết, mày nên ở nhà, còn nếu nghiện lab, nghiện trường, thì mày đi đứng cho an toàn. Thậm chí, đi bộ thôi, mà tui chụp ếch dăm bảy bận vì đường quá trơn. 

Túm quần què lợi, năm ni tui không phải nhớ nhung em Tuyết nữa. (Còn nhớ, chuyến đi Maryland đầu năm, tui gặp lại tuyết của vùng Đông Bắc Mỹ, cảm giác muốn thử đầu tiên là bốc một nắm lên nếm. Hehe.) Ngược lại, em ý sẽ ghé thăm thường xuyên. Tuyết rơi liên tục cũng có cái lợi. Nó góp phần tăng năng suất lao động của Bắc Mỹ. Chẳng có thể ăn chơi vì lạnh, mọi người tập trung ngồi trong nhà làm việc bất kể ngày hay đêm.

Thời "đồ đá" - Ice Age






Trở về thời đồ đá. Ta nói nghe cái gì để ở ngoài cũng đông thành đá. Người đi lang thang ngoài đường như đang dạo trong ngăn đá của tủ lạnh. Ngoài đường bây chừ trắng xóa nên ta có thể gọi là white city or snow city. Ra ngoài hút thuốc, ta nói lạnh teo cả linh hồn. Tay chân cứng đơ, chỉ có miệng là ấm vì có điếu thuốc cháy dở sưởi ấm.

Đặc biệt, Utah là xóm đạo, nên mùa Noel, trang trí rất đẹp bao gồm chưng đèn, tạo cảnh, và nhiều cái lưng tưng nữa. Ta nói ra đường, lúc nào cũng tươi cũng đẹp, phố xá dường như nhộn nhịp và sôi động hẳn. Dân xóm đạo họ bất chấp cái lạnh, cứ vui cho hết mùa lễ hội. Chỉ tiếc một điều lạnh quá tay cóng nên ta chẳng chụp hình được. Hehe.

Linh hồn tượng đá!!!









Lúc sinh thời, tui hay nghe các cụ hát nghêu ngao câu hát bài linh hồn tượng đá. Lời hay ý đẹp, nhưng cái tựa nghe kỳ. Tui cứ thắc mắc tượng đâu đâu cũng bằng đồng đâu nhất thiết phải bằng đá. Lớn lên ở cái tuổi chộn rộn, đắm mê tình ái. Cái tuổi mà yêu là mang nợ, món nợ ân tình. Tui lại tự mình ngân nga:

Anh còn nợ em
Công viên ghế đá
Công viên ghế đá
Lá đổ chiều êm. 

Tui cũng mang cái thắc mắc tương tự. Bao cặp hẹn hò ở công viên, họ ngồi ghế gỗ, ghế sắt. Nói chung là làm từ tùm lum tà la thứ vật liệu, chứ đâu nhất thiết đá mới được làm ghế công viên.
Thắc mắc là vại, nhưng chắc là vì đam mê nhiều thứ vui thú hơn trong tình yêu, tui cũng chẳng để tâm tìm hiểu. Qua Tây một thời gian, tui bất chợt ngộ ra rằng. Cho dù, ghế gỗ, ghế sắt thì mùa đông đến nó cũng là ghế đá cả. Hehe.

Ta nói nghe người có chút tuổi nó lẩn thẩn, đi tìm hiểu những cái mà ai cũng biết rầu. Tìm hiểu những cái mà không ai cần tìm và cần hiểu. Chứ ai đời, đôi uyên ương dìu nhau vào công viên, ai mà rảnh để tìm hiểu cái ghế làm bằng gì, hỉ!!!