Showing posts with label kể chuyện cho bé. Show all posts
Showing posts with label kể chuyện cho bé. Show all posts

Wednesday, December 15, 2010

Ba người bạn

Ba người bạn

Chim Sẻ, ếch và Cào Cào là ba người bạn thân. Một hôm cả ba đang nhảy nhót vui chơi thì gặp một cái ao to. Chim sẻ nói:
- Tôi không thể nhảy qua cái ao này được. Tôi phải bay qua nó và đợi các bạn ở bên kia ao nhé.
Ếch phàn nàn:
- Tôi không nhìn thấy một lá cây súng nào trên mặt ao. Do đó tôi không thể nhảy qua ao được. Tôi chỉ còn cách bơi qua ao thôi.
Cào Cào bình tĩnh nói với hai bạn rằng:
- Tôi không thể nhảy hoặc bay qua ao được và cũng không biết bơi. Nhưng nếu chúng ta cùng nhau hợp sức thì cả ba chúng ta đều sang được bên kia bờ ao.
Cả chim Sẻ và Ếch đều hỏi:
- Bằng cách nào hả bạn Cào Cào?
Cào Cào dõng dạc trình bày kế hoạch của mình:
- Trước hết bạn chim Sẻ bay lên cây mang về đây một chiếc lá to. Tôi ngồi trên chiếc lá còn bạn Ếch bơi và đẩy chiếc lá đó qua ao.
Khi cả ba sang được bên kia bờ ao, chim Sẻ hỏi :
- Này bạn Cào Cào, tôi có công mang chiếc lá về và bạn Ếch có công đẩy chiếc lá đó qua ao. Còn bạn thì làm gì?
Cào Cào vui vẻ trả lời:
- Tôi đã nghĩ ra kế hoạch qua ao và kế hoạch đó đã giúp đưa cả ba chúng ta sang được bờ ao bên này. Bạn có đồng ý như vậy không? Và bây giờ chúng ta lại cùng nhau vui chơi được rồi.
Chim Sẻ, Ếch đều nhảy lên mừng rỡ tán thành. Thế là cả ba bạn cùng nhau nhảy múa tiếp tục cuộc vui chơi của mình.

Ba ngọn đèn

Ba ngọn đèn
(Phỏng theo truyện BA MÀU của L.Demcôva)

Tại một thành phố nọ, trong ngôi nhà nhỏ ở ngay ngã tư đường phố có ba ngọn đèn cùng chung sống. Đó là đèn đỏ, đèn vàng và đèn xanh. Công việc của chúng thật quan trọng. Này nhé, nếu đèn xanh bật sáng, nghĩa là đường đang trống xe hơi và mọi người có thể băng qua được! Còn khi đèn vàng bật lên là lúc nó muốn lịch sự nhắc chúng ta rằng:
- Đi cẩn thận nhé! Sắp phải dừng lại đấy!

Sau đèn vàng là đèn đỏ. Đèn đỏ sáng lên và nói:
- Xin mời dừng lại! Đến lượt xe khác đi.

Trật tự trên là nghiêm ngặt. Không đèn nào được quên thứ tự bật sáng của mình. Nhưng bất ngờ, một hôm đèn xanh cãi nhau với đèn đỏ. Đèn xanh nói:
- Tại sao xe hơi đang chạy lại phải dừng lại? Xe nào cũng vội vã như nhau vì có biết bao người đang đợi chúng ở các bến xe. Này đèn vàng và đèn đỏ ơi, tôi không nhường cho các anh đâu. Tôi cứ bật sáng mãi để các xe được chạy liên tục đấy!

Đèn đỏ bèn cãi lại:
- Tôi nghĩ khác, các xe vội vã chạy nhanh nên rất mệt. Vì thế, tôi cần chiếu sáng để chúng dừng lại nghỉ thật lâu!

Nghe hai bạn cãi nhau, đèn vàng ân cần hòa giải:
- Đèn xanh và đèn đỏ ơi, ai có việc của người nấy. Cãi nhau mà làm gì?

Nhưng dù cho đèn vàng van nài thế nào, đèn đỏ và đèn xanh vẫn cứ cãi nhau… và thậm chí là đánh nhau nữa chứ! Kết cục là cả hai đều bị thương tích đầy mình nên chẳng còn bật sáng lên được nữa. Thế rồi, các loại xe và người qua lại ở các ngã tư đường không còn biết phải đi như thế nào nên cứ ùn lại, ùn lại… Chẳng mấy chốc, đường xá đông nghẹt những xe và người… Thế là tắc đường mất rồi!

Bỗng một ông tiên mặc trang phục như chú cảnh sát giao thông xuất hiện. Ông tiên đến ngôi nhà của ba ngọn đèn và khám sức khỏe cho chúng. Sau đó, ông tiên còn trò chuyện vui vẻ rất lâu với cả ba ngọn đèn rồi ân cần khuyên chúng:
- Này các cậu bé, đừng bao giờ cãi nhau nữa nhé!

Từ đó trở đi, trong ngôi nhà nhỏ tại ngã tư đường phố, ba ngọn đèn xanh, vàng và đỏ luôn sống chan hòa và đoàn kết với nhau.

Các bé thử nghĩ xem, chú cảnh sát giao thông đã nói chuyện gì với ba ngọn đèn xanh, vàng, đỏ?

Ba điều ước

Ba điều ước

Ngày xưa, có một cậu bé đã lên sáu tuổi mà vẫn bé tí ti, bé chỉ bằng ngón tay cái mọi người thôi, cho nên ai cũng gọi cậu là cậu bé Tí Hon. Nhà bé Tí Hon nghèo lắm. Bố mẹ phải đi chăn trâu thuê cho địa chủ, phải làm vất vả mà vẫn không có cơm cho đủ no, áo mặc cho đủ ấm. Tí Hon rất thương bố mẹ, chỉ muốn đi làm đỡ cho bố mẹ thôi. Một hôm, Tí Hon nói với bố mẹ để Tí Hon đi chăn trâu thay cho bố mẹ. Lúc đầu, bố mẹ thấy Tí Hon bé còn đàn trâu thì to nên thương Tí Hon không cho đi. Nhưng Tí Hon năn nỉ mãi cuối cùng bố mẹ phải cho đi.

Tí Hon chăn trâu cẩn thận lắm, không để trâu ăn lúa, ăn ngô mà con nào con nấy cũng no căng cả bụng. Cả làng ai cũng khen, bọn địa chủ cũng không chê Tí Hon câu nào cả.

Một hôm, đồng làng hết cỏ Tí Hon phải đưa trâu lên núi. Bỗng nhiên Tí Hon thấy một bông hoa hồng to bằng cái nón nở trên một một cành cây, đợi cho trâu đến gần cây ấy Tí Hon chui ở tai trâu ra, khẽ chuyền sang cây và chui vào giữa bông hoa. Tí Hon thấy ồ thích quá, ba cô tiên cũng bé tẹo như Tí Hon, một cô áo xanh, một cô áo đỏ, một cô áo vàng. Các cô thấy Tí Hon thì vui mừng chào hỏi rồi đi lấy bánh kẹo cho Tí Hon ăn, Tí Hon không ăn mà lại bỏ bánh kẹo vào túi. Thấy vậy ba cô tiên hỏi:
- Sao Tí Hon không ăn?
- Tôi đem về cho bố mẹ tôi ăn, bố mẹ tôi nghèo lắm. Tôi thương bố mẹ tôi lắm.
Ba cô tiên cùng nói:
- Tí Hon cứ ăn đi, ăn xong chúng tôi sẽ giúp. Lát sau, ba cô tiên cùng Tí Hon bước ra khỏi nhà hoa hồng, dắt nhau ngồi cả trên lưng trâu về làng.

Về đến nơi, thấy nhà Tí Hon nghèo lắm, vườn ruộng không có, gian nhà đổ nát, ba cô tiên bảo Tí Hon đi tìm bố mẹ về. Tí Hon đi khỏi, cô tiên áo đỏ vẽ một cái nhà xinh đẹp, cô tiên áo vàng vẽ một đám ruộng to, cô tiên áo xanh vẽ rất nhiều quần áo đẹp, vừa vẽ xong tất cả biến thành nhà thật, ruộng lúa thật và quần áo thật. Vừa lúc ấy Tí Hon và bố mẹ về đến nơi
- Ồ! Nhà ai đẹp thế? Ruộng của ai đẹp thế? Áo quần ai nhiều thế?
Ba cô tiên ở trong nhà bước ra chào bố mẹ Tí Hon và nói:
- Chúng cháu làm giúp hai bác và Tí Hon đấy. Từ nay, hai bác không nghèo nữa, có ruộng cày, có nhà ở, có quần áo mặc.

Rồi cô tiên áo xanh lại cho Tí Hon một chiếc áo, mặc áo vào là lớn hẳn lên. Bố mẹ Tí Hon mừng quá, quay lại định cám ơn thì ba cô tiên đã biến thành ba con bồ câu trắng bay vù lên mây. Từ đấy, không ai trông thấy ba cô tiên đâu nữa. Còn Tí Hon nhờ có ba điều ước kỳ diệu trở nên to lớn, khỏe mạnh, làm việc rất chăm chỉ, khéo léo không kém gì ba cô tiên hoa hồng.

Ba Ba tìm nhà

Ba Ba tìm nhà

Trời mùa thu mát rượi, nắng sớm lung linh chiếu trên mặt đất. Một chú Ba Ba vừa mới đạp vỡ vỏ trứng chui ra được có mấy ngày, đang ngơ ngác đi tìm nhà của mình. Chú nhìn thấy một vật tròn tròn dính trên thân cây to bị đổ nằm ngang, chú liền bò đến hỏi:

- Đây có phải là nhà của cháu không ạ?

Nghe tiếng động, một đàn ong bay vù ra. Ba Ba sợ quá nghĩ bụng: "Có lẽ nhà của mình ở dưới lòng đất?"

Chú bò đi, tìm thấy một cái hang ở góc tường. Ba Ba đang định rúc vào hang, thì mấy chú chuột con chui ra, chít chít chào Ba Ba rồi nói ngọt ngào:

- Đây là nhà của chúng tớ.

Ba Ba lại nghĩ: "Hay là nhà của mình ở trên núi nhỉ?" Chú bò chậm chạp lên một cái hốc núi vừa lúc gấu con trong hốc đi ra. À, hốc núi là nhà của gấu. Ba Ba nghĩ mãi: "Có khi nhà mình ở dưới sông cũng nên?"

Chú bò đến bên bờ con sông nhỏ. Vừa mới xuống nước bơi được quãng ngắn, Ba Ba thấy ngạt đến không thở được. Chú vội lên ngồi nghỉ ở một phiến đá ven bờ. Bỗng, một cô Ốc Sên nhỏ từ trong hẻm đá bò ra. Ba Ba liền hỏi thăm:

- Cô bé Ốc Sên xinh đẹp ơi! Có biết nhà của anh đâu không?

Cô Ốc Sên có đôi má đỏ bồ quân tươi cười, nhìn Ba Ba từ đầu đến chân rồi trả lời:

- Ái chà, sao mà anh ngốc thế! Anh cứ nhìn kỹ em đi, rồi là lại ngắm cái lưng của mình sẽ biết.

Ba Ba ngoảnh cổ nhìn cái mai của mình y như viên ngói lợp trên lưng, mà lại giống màu vỏ ốc sên. Thế là Ba Ba đã tìm được nhà của mình.

Ai quan trọng nhất?

Ai quan trọng nhất?

Bé Lan sắp đi học rồi. Mẹ mua cho bé một cái bút chì thật đẹp và bộ 29 chữ cái. Hằng ngày, bé hay mang cái chữ cái ra xếp thành chữ “ba”, “mẹ” và tập đánh vần.
Đêm hôm đó, đợi bé Lan ngủ say, các chữ cái rủ nhau nhảy ra khỏi cái ba lô xinh xinh của bé.
Chữ cái “m” nói:
- Tớ là chữ cái quan trọng nhất! Ngày nào bé Lan cũng mang tớ ra xếp và ngắm tớ mãi.
- Chữ cái "e" cũng lên tiếng:
Thôi đi, anh phải đứng gần tôi, lại phải thêm anh "dấu nặng" mới thành chữ mẹ.
Thế thì bé Lan mới ngắm, bé yêu mẹ nhất mà.
Chữ cái “b” ưỡn cái bụng ra và nói:
- Nếu không có tớ, không thể nào ghép thành chữ "ba" được, tớ mới là quan trọng nhất.
Chữ cái "a" cũng kêu lên:
- Phải có tôi mới thành chữ “ba” chứ!
- Ừ đúng rồi đấy!- Cả 4 chữ cái gật gù khen. Chúng vênh váo nhìn các chữ cái còn lại và nói:
Các bạn chữ cái kia thật là vô dụng, chẳng bao giờ được bé Lan đụng đến.
Các chữ cái còn lại buồn rầu nép vào tận đáy ba lô. Đúng là chẳng bao giờ chúng
được bé Lan sờ đến thật. Đúng lúc ấy , bác Bút Chì đứng lên và nói:
- Này các cháu, lại đây chơi với bác!
Các chữ cái chạy đến vây quanh bác Bút Chì. Bác Bút Chì từ tốn nói:
- Các cháu ạ, chữ cái nào cũng quan trọng vì nó có tất cả các chữ cái mới ghép thành các từ có nghĩa. Chữ “b, a, m, e” được bé Lan ghép nhiều vì bé mới học các chữ đó. Khi nào học xong mẫu giáo, bé Lan biết đủ 29 chữ cái, lúc đó bé sẽ sử dụng tất cả các chữ cái. Và lúc đó, bé Lan cũng có thể dùng bác, viết đủ 29 chữ cái các cháu. Bốn chữ cái a, b, e, m rất xấu hổ. Chúng cảm ơn bác Bút Chì, xin lỗi các bạn.
Sáng hôm sau, bé Lan lại tung tăng khoác chiếc ba lô có 29 chữ cái và bác Bút Chì đến trường mẫu giáo.

Ai quan trọng hơn

Ai quan trọng hơn

Khi tiếng gà gáy vừa vang lên, cũng là lúc mọi người thức dậy. Bác nông dân dắt trâu ra ruộng. Mọi người tất bật đi làm trong niềm vui háo hức của ngày mới.

Thế nhưng sáng hôm nay, mọi vật cứ im lìm, hình như mọi người vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Đã 8 giờ rồi, chợt bác Tư tỉnh giấc nhìn lên đồng hồ, hốt hoảng. Cả nhà ơi, trưa lắm rồi, muộn mất rồi dậy thôi! Mọi người trong nhà hốt hoảng vừa vệ sinh vừa lo công việc cho ngày mới. Chị Lan vội vã đeo ba lô và lên tiếng: Sao hôm nay trời kì quá, trời cứ tối om, mà cũng không nghe tiếng gà gáy, báo hại con đi học trễ rồi. Cả nhà cũng đồng tình. Ừ, hôm nay ngộ nhỉ, sao chú gà trống không gáy, ông mặt trời cũng trốn luôn. Bác Tư chạy sang nhà các bác hàng xóm đánh thức mọi người và rủ nhau đi tìm chú gà trống.

Khi gặp gà trống, bác Tư hỏi:
- Gà trống ơi! Sao sáng nay chú không gáy vậy? Báo hại chúng tôi trễ nải công việc hết rồi.
Gà trống liền trả lời:
- Các bác cứ đi tìm mặt trời mà hỏi. Anh ấy bảo: “Tôi chẳng có ích gì, chỉ có anh ấy mới giúp mọi người thức dậy đi làm”.

Mọi người hiểu ra liền rủ nhau đi đến nhà mặt trời. Gọi mãi cũng không nghe mặt trời trả lời, nhìn qua khe cửa mọi người ngạc nhiên, giờ này mà mặt trời còn ngủ. Mọi người cố gọi to đánh thức mặt trời dậy, mặt trời tỉnh dậy:
- Ủa trời sáng chưa? Để tôi đi báo thức mọi người. Muộn mất rồi, mọi người đã dậy rồi nhưng đã trễ nải công việc hết.

Mặt trời ăn năn lắm:
- Đúng là lỗi của tôi, tại tôi chê gà trống nên bây giờ tôi cũng dậy muộn chẳng làm việc gì được rồi. Các bác đừng giận tôi nhé. Tôi sẽ đến nhà gà trống xin lỗi.

Từ đó về sau, cứ nghe tiếng gà gáy, mặt trời liền chiếu sáng để mọi người dậy đúng giờ đi làm.

Ai đáng khen nhiều hơn?

Ai đáng khen nhiều hơn?

Ở một nhà kia có hai anh em thỏ xám sống cùng mẹ. Bố đi làm việc xa, nên cậu nào cũng tỏ ra là đứa con biết thương mẹ nhất và đáng khen nhiều nhất. Thỏ anh biết mình lớn hơn nên lúc nào cũng nhường nhịn em. Song Thỏ em thì ngược lại, Thỏ em cứ thích mình ngoan hơn anh, được mẹ khen mình nhiều hơn anh. Biết được chuyện đó, một hôm thỏ mẹ bảo hai anh em:
- Buổi nay các con được nghỉ học. Thỏ anh lên rừng hái cho mẹ mười chiếc nấm hương, Thỏ em ra đồng bứt cho mẹ mười bông hoa đồng tiền thật đẹp. Đường hơi xa, các con đi cẩn thận, đừng có rong chơi, la cà ở đâu.
Hai anh em vâng lời, hăng hái đi ngay, Thỏ em hăm hở chạy một mạch ra đồng cỏ. Cậu ta mải miết đến nỗi không nhìn ngắm gì, không để ý đến việc gì ở xung quanh. Tới nơi, Thỏ em chưa vội hái ngay những bông hoa vừa trông thấy. Cậu ta đi vòng một lượt, chọn khóm đẹp nhất, bông rực rỡ nhất mới bứt mang về. Ra khỏi đồng cỏ, Thỏ em chạy một hơi cào vào nhà ríu rít:
- Mẹ ơi! Con mang được hoa đẹp về rồi đây này!
Thỏ mẹ đón lấy bó hoa, xuýt xoa:
- Hoa đẹp quá! Con mẹ ngoan quá!
Thỏ em hớn hở:
- Con không la cà một tí nào ở dọc đường đâu mẹ ạ!
Thỏ mẹ nhìn con âu yếm:
- Thể trên đường đi, con có gặp ai, có thấy gì không?
Thỏ con nhanh nhảu:
- Có, mẹ ạ. Con thấy Sóc, em bé con nhà Sóc Vàng, đứng khóc bên gốc ổi, nó hư mẹ nhỉ?
- Con có hỏi vì sao Sóc khóc không?
- Không mẹ ạ. Con sợ ở nhà mẹ mong.
- Còn đến lúc trở về.
- Con gặp Nhím. Nhím cứ đòi xin một bông hoa của con.
- Con có cho không?
- Không mẹ ạ. Con hái đúng mười bông để mang về cho mek.
Thỏ mẹ nghe xong không hỏi gì thêm.
Hai mẹ con chờ rất lâu mới thấy Thỏ anh về. Chiếc giỏ đeo bên sườn Thỏ anh đầy những nấm hương và mộc nhĩ. Thỏ anh vừa chào mẹ, vừa bốc từ trong túi áo ra từng nắm hạt dẻ đưa cho Thỏ em.
- Em thích ăn hạt dẻ, anh mang về cho em đây.
Thỏ mẹ hỏi Thỏ anh:
- Sao con hái nhiều thể?
Thỏ anh tươi cười:
- Cũng một công đi, con hái nhiều để dành lần sau có cần đến, mẹ đỡ phải vào rừng.
Thỏ mẹ lại hỏi:
- Sao con đi lâu vậy?
Thỏ anh thưa:
- Thưa mẹ, trên đường về con còn phải đợi cô Gà Hoa Mơ.
- Cô Gà Hoa Mơ làm sao?
- Dạ, cô Gà Hoa Mơ dẫn đàn con đi ăn bị lạc mất một đứa. Cô tìm nháo nhác cả lên. Con phải dừng lại để giúp cô tìm cậu Gà nhiếp bị lạc. Tìm thấy rồi, con lại vừa đi vừa đợi cô dắt lũ trẻ cùng về, kẻo lại bị lạc lần nữa. Vì vậy, con đã về chậm mẹ ạ!
Nghe Thỏ anh nói xong, Thỏ mẹ mỉm cười gật đầu, gọi cả hai anh em đến và nói:
- Các con của mẹ, các con rất đáng khen vì đã biết vâng lời mẹ. Nhưng Thỏ anh đáng khen hơn. Thỏ em luôn nghĩ đến mẹ là đúng. Song Thỏ anh ngoài mẹ ra còn biết nghĩ đến người khác, còn biết hái nấm, mộc nhĩ, và mang quà cho em, giúp Gà mẹ lúc khó khăn. Thỏ em ạ, con hãy làm những việc tốt không phải để được khen mà trước hết vì niềm vui được làm những việc giúp ích cho người khác.
Thỏ em hiểu ra, bẽn lẽn nói:
- Thưa mẹ, vâng ạ!

Ai biết ăn dè (Lớp lá)

Để đây khi cần thì lấy ra kể cho con nghe.
Ai biết ăn dè (Lớp lá)

Một hôm, các con vật nhỏ trong rừng tổ chức cuộc thi vui. Thi ăn. Không phải ăn nhanh, ăn nhiều mà là….ăn dè. Thỏ, Nhím và Sóc đã dự thi. Ban giám khảo phát cho mỗi con muời hạt đậu. Ai ăn được lâu nhất sẽ đoạt giải thưởng.
Thỏ ăn mỗi ngày một hạt, được 10 ngày.
Nhím ăn mỗi ngày nửa hạt, được 20 ngày.
Sóc tuy nhỏ thế mà chỉ trong bốn ngỳa đã chén sạch. Phải đứng hạng bét là cái chắc.
Ban giám khảo đợi Nhím ăn xong nửa hạt đậu cuối cùng mới vui vẻ mời bác
- khướu có giọng hót vang xa thông báo:
- Vô địch ăn dè là …Nh…í…m!
Tất cả đều hoan hô Nhím
Đúng lúc ấy, Sóc bước ra nói:
-Thưa ban giám khảo, cháu còn ai hạt đâu nữa chưa ăn.
BÁc Khướu hỏi:
-Hai hạt đâu ấy đâu?
Sóc thưa:
- Xin Ban gíam khảo đi cùng cháu.
Nói rồi, Sóc dần cả bầy đàn đông đảo tới vạt đất nhỏ, ngoài bìa rừng và đứng lại. Bác Khướu thấy Sóc không đưa hai hạt đậu ra, mới giục:
- Hai hạt đậu của cháu đâu?
Sóc liền trỏ vào hai cây đâu nhỏ Đã có lá, có ngọn, đáp:
- Thưa bác, đây ạ! Cháu đã trồng đúng 20 hôm.
Tất cả bấy giờ mới à lên, trầm trồ:
- Giỏi quá! Sóc mới là nhất!
Với hai cây đậu ấy, Sóc sẽ có hàng trăm hạt đâu nữa…