Showing posts with label Út. Show all posts
Showing posts with label Út. Show all posts

Saturday, June 29, 2013

Sinh nhật cô Út Mèo



Vậy là 2 năm rồi. Đây là lần sinh nhật thứ hai của Út. Ra đời lúc thiếu vắng ba là một thiệt thòi rất lớn. Và cũng có lẽ vì thiếu thốn tình cảm nên Út Mèo rất dễ mến với mọi người. Bởi gặp ai, Út cũng dễ thân và rất dễ thương. Ai cũng thương Út là vậy. Mỗi lần gặp ba, câu đầu tiên là "Ba ... a ... ơi! ", rất ngọt ngào theo đặc trưng của dân miền Tây. Nói chuyện với ba không ngớt; có lần chị Ty không cho mượn barbie (vì My hay phá barbie), My "méc" ba và nhờ ba mua cho một con búp bê. Chỉ có thế mà Út nói hoài cả buổi, tiếng được tiếng mất.  Mẹ hay chọc con lai "Phú Yên" là bởi thế (nói nhiều!). 

Cũng bởi tính tình dễ mến nên bà con thường hay chọc chị Hai Ty: "Có My rồi, ba không thương Ty nữa". Ty không thua: "Ba thương con nhiều hơn. Ba ẵm con đi chơi, uống cafe (có hình chụp trên máy tính hẳn hoi). My có được vậy không?". 

Mỗi đứa một cá tính, Ty thích vẽ, My thích đàn ca. Tuy nhiên, tình yêu dành cho cả hai là vô bờ bến. Chúc con gái Út sinh nhật thật vui! Happy birthday to you!












Wednesday, June 27, 2012

Sinh Nhật Út - 29/6/2012


Thế là tròn một năm Út ra đời. Nhớ lại, cũng thời điểm này, ba bồn chồn lo lắng cho ngày con ra đời. Vì mẹ nhập viện và ở luôn trong bệnh viện cả tuần trước ngày con sinh ra. Ngày con sinh ra, ba thức trắng đêm trên lab để lo mọi việc cho mẹ và con. Ấy thế mà đến lúc sinh xong, hai mẹ con lại phải ngủ ngoài hành lang.


Nhắc lại để nhớ, con sinh ra trong lúc khó khăn của gia đình. Và cũng chính vì thế, ba mẹ cũng thương con nhiều để bù đắp lại những khó khăn mà con phải chịu đựng. 

Con được tròn một tuổi, con lớn lên một chút, con biết và hiểu thêm nhiều. Mỗi lần gặp ba, dù chỉ là qua webcam, con biết gọi ba. Hạnh phúc lúc, khi ba nhìn con lớn dần. Chỉ ngặt một nỗi, ba chẳng được bên con, để được chăm sóc con cùng mẹ.

Vì vậy, mẹ cũng vừa là cha là người lo lắng cho con nhiều nhất. Ba có được diễm phúc có được mẹ con. Mẹ lo lắng quán xuyến toàn bộ công chuyện của gia đình trong lúc ba không có nhà. 

Dù mọi khó khăn tạm qua, mọi thử thách đang còn phía trước, nhưng ba cũng cố gắng hết sức để lo cho mẹ và các con. Nhân ngày sinh nhật đầu tiên của con, ba hy vọng con sẽ nên người, sống có tâm thiện, biết chia sẻ và yêu thương.

Thursday, April 5, 2012

Út dễ thương

 

Út  hôm nay đi chích ngừa ở trạm y tế. Mẹ thông báo Út rất "kiên cường". Không biết đau lắm không, nhưng Út không khóc. Về nhà, Út ngủ rất ngoan, không quấy.


Có lẽ, Út là người thiệt thòi nhất trong gia đình nhỏ chúng ta. Ngày xưa, lúc ba còn ở nhà, chị Ty mỗi lần đi chích ngừa, mẹ và ba phải đưa đi. Ngày đó, ba phải chọn nơi tốt nhất để chích ngừa. Chăm sóc cho chị từng chút một. Sợ nắng, mẹ và ba phải chọn đi sớm, taxi là phương tiện an toàn, mát mẻ cho con. Mẹ ba lo lắng mỗi khi chích ngừa xong, nào lo sữa, nước và chanh. Trên đường về chị khóc rất dữ. Mẹ và ba dỗ đủ cách. Những lúc có ba ở nhà, chị Ty cần gì là được đó. Mỗi lần đi chơi với ba về là mẹ mắng, vì ba luôn chiều chị Ty với những món đồ chơi, đồ ăn lạ (sở thích của trẻ con).
Ấy vậy mà giờ này, Út một mình với mẹ. Út về nhà cũng chẳng buồn khóc. Vẫn vui vẻ, gặp ba, Út cười.


Đắng lòng trước nghịch cảnh, nhưng ngẫm lại thì đó cũng chỉ là nghiệp của con người. Chợt nhớ đến câu nói Phú Quang: "Hạnh phúc như con chim nhỏ và đừng ai ảo tưởng rằng mình sẽ giữ con chim ấy mãi  mãi. Chỉ cần con chim nhỏ ấy đậu trên vai một lần, mình cũng đủ hạnh phúc rồi". Mỗi người có một ước mơ, và ước mơ của Út thật giản dị, cái ước mơ mà mọi trẻ em bình thường đều dễ dàng có được. Có lẽ, với Út, phút giây bên cạnh ba là niềm hạnh phúc nhất.

P/S: Định ngủ, nhưng ba cứ nhớ mãi cái nụ cười của Út, cộng với bản tính "nhiều chuyện", vài dòng ba để lại để lưu dấu cảm xúc của dòng đời. Ôi con gái Út yêu quý của ba, love you so much, my cute baby!

Saturday, July 2, 2011

Ngày con chào đời

Ngày 29 tháng 6 năm 2011, bé My chào đời. Trải qua hơn 4 tiếng đồng hồ chờ đợi, vừa nghe tin con đã chào đời, ba đã bật khóc. Tiếng khóc lẽ ra thuộc về một thành viên mới chào đời lại bị ba dành mất. Khóc vì tội nghiệp cho mẹ và con, mẹ vượt cạn một mình, con chào đời đáng lẽ phải được ba bồng nâng niu đầu tiên. Tiếng khóc bật ra từ một người đàn ông chưa từng khóc bao giờ bất chấp phải trải qua những khó khăn vùi dập của đời sống xã hội vốn dĩ quá phức tạp. Thậm chí ngay cả khi đối mặt những gian nan nhất, ba cũng chưa từng khóc mà bình tĩnh vượt qua.

Quay ngược dòng thời gian, trước thời điểm con chào đời, mẹ và con phải trải qua một thời gian khó khăn. Đầu tiên, mẹ nhận kết quả xét nghiệm không được thuận lợi. Do đó, bác sỹ đề nghị mẹ phải nhập viện ngay. Bên nửa vòng trái đất, ba như ngồi trên đỉnh núi lửa và núi lửa ấy bắt đầu phun. Ba khuyên mẹ nên bình tĩnh bằng một sự tự tin rằng sẽ không có gì. Đồng thời, ba search tất cả những thông tin về đường huyết để nghiên cứu. Song song, ba niệm Phật cầu nguyện. Coi như là nhất tâm bất loạn, mong chờ ở đức tin và sự nhiệm mầu của phép Phật. Và kết quả là ba đã đặt niềm tin đúng chỗ, mẹ giảm chỉ số đường huyết và chờ ngày sinh. Tuy nhiên, ba phải đưa quyết định mổ ngay lúc mẹ và con đang ở thời điểm khỏe nhất. Và cũng như vậy, ba lại niệm Phật cầu nguyện. Ngày mẹ chuẩn bị lên phòng mổ, ba dọn đồ lên lab, ngồi bên điện thoại để giữ liên lạc với mẹ. Ba cũng không báo ai, vì quan điểm của ba, ba cần tâm tịnh để cầu nguỵên cho hai mẹ con. Một người biết thì hốt hoảng làm ảnh hưởng đến tâm lý của mẹ, đó là điều không cần thiết. 7h sáng (8h tối bên này) mẹ bắt đầu chuẩn bị vào phòng mổ. Ba gọi căn dặn vài điều. Ngồi chờ đến 11h sáng, ba gọi về, cháu Ty vẫn nói chưa có gì. Đợi vài phút gọi tiếp vẫn chưa có gì. Không dám gọi nhiều, ba cũng sợ mọi người mất bình tĩnh. Đến 13h chiều, ba gọi về thì nhận tin báo con đã mổ lúc 8h20 và thông tin cân nặng, nhưng bác sỹ vẫn chưa cho ra. Tạm ổn bước đầu. Ba cũng nói mọi người yên tâm đợi. Đến 16h30, ba gọi về, thông báo mẹ đã ra ngoài. Thở phào nhẹ người. Thế là nguyên đêm, ba không ngủ, chỉ chờ đợi và niệm Phật cầu nguỵên.

Những tưởng mọi việc êm xuôi, ai ngờ lúc đăng ký phòng lại hết chỗ, mẹ và con lại nằm hành lang. Ba tìm mọi cách liên lạc, nhưng chỉ có một giải pháp, hai mẹ con ngủ hành lang 1 ngày, và sẽ có phòng vào ngày hôm sau. Anh bạn đùa rằng, con chịu sương gió cho người cứng cáp. Âu cũng là vô thường, nhưng đau nhất là ngày chào đời, con lại chịu khổ trần gian rồi.

Dù gì đi chăng nữa, ba cũng hạnh phúc vì con đã chào đời. Nói câu này có vẻ hơi thừa. Bởi lẽ, với ba, mọi việc đến hay đi chỉ là vô thường. Cụ thể, có chuỵên vui, ba cũng chẳng bao giờ thể hiện ra mặt vui vẻ. Gặp chuỵên buồn, khó khăn, ba vẫn bình tĩnh vượt qua chẳng chút buồn phiền. Chỉ vì lẽ ấy, cô bạn mới hỏi thật ba một câu, anh có vui không? Nếu ai đó không biết thì sẽ nói rằng câu hỏi ấy vô duyên, nhưng với ba câu hỏi này chỉ từ người hiểu ba nhất. Và với câu hỏi ấy, ba không suy nghĩ trả lời ngay: "Anh rất vui".

Nhân tiện, ba cũng xin cảm ơn rất nhiều các ông bà, các anh chị em, các cháu quan tâm chăm sóc cho mẹ và bé, một lời cảm tạ chân thành các bạn bè thân hữu chúc mừng. Đặc biệt cô Giang, ba xin gọi chị Giang cho thân mật nhưng kính trọng, một người chị tinh thần mà ba rất quý. Chị là người quan tâm và giúp đỡ cho cả gia đình mình. Nói nhiều thì cũng không thể bày tỏ hết những gì chị giúp. Một lần nữa chân thành cảm ơn.

Trở lại vấn đề, con chào đời, ba cũng phải đổi thay. Ngày mẹ sắp sinh, ba đổi title của blog này là "Vô thường". Điều đó có nghĩa là ba quay về với tâm thanh tịnh, blog này không bày tỏ chính trị, xã hội, và bàn về Phật pháp là chính. Tất cả những việc mình mình lo, chớ lo việc đời. Những gì cần buông thì phải buông bỏ, không ôm đồm. Ngày con ra đời, ba tập ăn chay không thích những món ăn có gốc sát sinh. Từ nay, ba chỉ lo reseach và bám theo câu niệm Phật, thế thôi!!!