Showing posts with label rằm. Show all posts
Showing posts with label rằm. Show all posts

Sunday, May 3, 2015

Rằm tháng ba, tháng với nhiều sự kiện

Rằm, mình đi xem cúng tổ mặc dù không biết Hùng Vương có thiệt là ông tổ của mình hay không. Chả có sách sử nào đáng tin cậy để thuyết phục mình điều này. Tuy nhiên, đó cũng là một việc làm thiết thực vì đó là cơ hội để mình gặp gỡ đồng bào Montreal và hiểu họ hơn về tư duy, lối sống và văn hoá ứng xử. Đó chính là lý do mình hay len lỏi giữa đồng bào Việt. Vì sống ở Tây hơn 4 năm hiểu Tây mà không có lý gì mà mình chẳng hiểu dân Việt, gốc gác của mình.

Một điều thấy rõ và rất rõ, người VNCH ở đất Montreal hiền hơn rất nhiều người VNCH ở Cali hay bất kỳ thành phố nào ở US. Ngoài ra, những ngày tưởng niệm 30 tháng tư càng về sau thì người trẻ thưa thớt dần. Hội trường chật kín người, ghế không đủ, nên rất nhiều người phải đứng dọc hành lang và phía sau. Ngoặt nỗi, tất cả đều là những người luống tuổi, đi đứng không vững vàng. Có cụ ngồi lâu tê chân, đứng dậy phải để máu huyết lưu thông một hồi mới bắt đầu đi được.

Cũng như mọi năm, các cụ chung dòng máu con rồng cháu tiên lại luôn tồn tại cái gọi là mâu thuẫn nội tại. Có vẻ như cái này vốn dĩ là cái bệnh của người Việt. Các cụ hay bảo vệ ý kiến của mình trong tâm thế của người cực kỳ bảo thủ. Nói một hồi là to tiếng hay đúng hơn là cãi lộn. Ta nói nghe mọi người lo bản sắc Việt sẽ phai nhạt dần trong cá cộng đồng Việt ở hải ngoại, nhưng những chuyện như trên là một bản sắc rất Việt mà bao nhiêu năm chẳng hề thay đổi.

Chán cõi trần, ta vãn cảnh tiên. Lượn một vòng, ta ghé chùa cúng dường tam bảo và bòn chút phước đức từ chư tăng. Ngồi có dăm bảy phút ở chùa, chẳng nói chuyện với ai để tịnh tâm, mà ta nói nó phẻ cả người. Xong việc, về ta nấu canh chua chay và ăn với rau luộc nhưng chấm nước mắm (do quên). Hehe. Nhớ lại ngày hôm qua cúng rằm nhưng có lẽ cúng không kỹ (nên mới gặp chướng duyên), thôi thì sắp mâm quả cúng lại, vậy hỉ. Vậy là ngày rằm của mình được trọn vẹn ý nghĩa.

Bác sỹ Lê Văn Châu (nhà thơ Trang Châu) là con của một vị trung tướng. Ông dám đóng cửa phòng mạch 5 tuần để lên tàu ánh sáng cứu vớt đồng bào.
 Bà Dương Nguyệt Ánh đến từ USA. Trong lúc bà này diễn thuyết, có nhiều điểm các cụ ở Montreal có vẻ không đồng tình. Trong giờ hội luận, nhiều cụ có vẻ gay gắt khi nói con này nói sai. Có mấy giọng hơi cao volume, mình chuồn. Hehe
Bà Lữ Anh Thư đến từ Virginia, USA. Bà hoạt động một thời gian bên Pháp cùng thời Trần Văn Bá và xuất thân là hậu duệ, ái nữ của trung tướng Lữ Lan.
o
Lúc hội luận, 6 người ở ghế điều hợp (Host) và khách mời (Panel Guests) gồm bác sỹ Đào Bá Ngọc (chủ tịch cộng đồng người Việt tại Montreal), bà Lily Le (Chủ tịch Hội Người Việt ở Edmonton), bà Dương Nguyệt Ánh, bà Lữ Anh Thư, hai vị còn lại nhỏ tuổi làm trong phong trào thanh niên.
Trước của trụ sở cộng đồng người Việt ở Montreal. Như có lần đã nói, trụ sở này tốt hơn rất nhiều trụ sở của người Việt ở Ottawa.
Hoa trước cửa chùa Quan Âm
Chánh điện chùa Quan Âm
Chú tiểu đang gõ mõ tụng kinh trong chùa Quan Âm


Sunday, December 7, 2014

Rằm Tháng Mười

 

Thấy bà con bàn tán hoa hậu rôm rả, mình cũng vào xem thử. Bài viết rất dài, mình chỉ đọc lướt qua. Tuy nhiên, cái để lại trong đầu nhiều nhất là phần ứng xử của á hậu 1 và hoa hậu. Tất cả đều có điểm chung là chiến tranh, và anh hùng. Không lẽ kết luận nói đến người Việt là nghĩ đến tính hiếu chiến. Hơi buồn một tý, chủ đề chiến tranh lọt vào cuộc thi hoa hậu với ứng cử viên là phụ nữ. Sẽ tốt hơn hay phù hợp hơn, khi chủ đề hòa bình hay lòng yêu thương giữa người với người được đề cập trong cuộc thi. Hơn nữa, trong một xã hội văn minh và tiến bộ, chúng ta không nên biến hay cổ vũ đàn bà và con nít thành những chiến binh!!!

Nếu nói về cách trả lời của cô hoa hậu cũng chưa đạt. Nó mang tính cách sáo rỗng, khuôn phép và mang chút giả dối. Chân thật hơn tý xíu, nếu là tôi chẳng hạn, tôi lấy ngay hình ảnh của vợ mình. Đấy chiến tranh nào có xảy ra, vậy mà một nách hai con, vợ lo tròn. Nào có chiến tranh bùng nổ, cưới nhau 8 năm, chồng đi biền biệt 6 năm, một thân một mình, vợ lo cho con ăn học, và vun vén chu toàn cho cả gia đình. Một ví dụ rất giản đơn nhưng lại lay động lòng người. Hơn nữa, nó cho người nghe thấy được cái khả năng quan sát và cảm nhận cuộc sống quanh mình. Anh hùng chẳng đâu xa vời,  chẳng phải dụng công lục tìm trong sách sử và chẳng cứ gì phải lôi chiến tranh vào (là ăn điểm!!!).

Dĩ nhiên, đó là một trong những ví dụ và cô hoa hậu kia cũng có thể làm tương tự. Cô có thể đưa ra những trường hợp cụ thể tai nghe mắt thấy (tính chân thật) của những con người quanh mình thay vì đưa một con người trong sách vở hay nghe được từ đâu đó. Thú thật, đọc/nghe xong đoạn trả lời của cô ấy, tôi không hề có một chút cảm xúc chứ đừng nói là rung động. Những câu chữ ấy nó na ná đâu đó/có rồi trong sách vở chứ hoàn toàn không bật ra từ trong trái tim của người nói. Cái giả dối là ở nghĩa này, chứ tôi hoàn toàn không trách cô ấy sống gian dối. Ở đây, tôi cũng không phải là ứng cử viên hoa hậu, lại càng không phải là huấn luyện viên của thí sinh. Đôi lời là ý kiến cá nhân và tạm gọi là góp ý.

Đức Phật Gautama Buddha có dạy, đời người mong manh chỉ trong một hơi thở. Hít vào mà không thở ra hoặc thở ra mà không hít vào là hết một đời. Vậy không cớ gì chúng ta cứ mãi sân hận, gây thù chuốc oán hoặc tệ hơn là "quánh" nhau. Thay vào đó, chúng ta hãy yêu thương nhau hơn trong từng phút giây quý giá mà mình còn hiện hữu trên thế gian. Hãy cố gắng chia sẻ yêu thương, hãy sống có tình người. Nôm na mà nói "luôn lắng nghe và thấu hiểu" để rồi chia sẻ với những bất hạnh và đau thương của người khác. Đức Chúa Jesus cũng nói thế chứ chẳng riêng gì Đức Phật. Tôi biết vì từng nghe lời giảng của các vị linh mục trong những buổi lễ thứ bảy và chủ nhật (mà tôi có dịp tham dự).

Tóm lại, ngày rằm tháng mười, mới đi lễ chùa về, người hoan hỷ, tâm an lạc. Đôi lời bàn luận để chúng ta cùng hướng đến bình an và hành thiện. Vào chùa ngày này, rất đông Phật tử mặc áo tràng, ngồi nghiêm túc, đọc kinh công phu chiều để cầu an. Đông đến độ chật kín cả giảng đường, và mình phải về sớm. Chứng tỏ độ thành tâm hướng Phật và khát ngưỡng đến với chánh pháp của con người. Vậy không cớ gì vừa rời cửa từ bi và thanh tịnh, trở về với bộn bề của thế tục, mình lại nổi sân hận và hiếu chiến. Có như vậy, chúng ta mới an lạc ngay trong đời thường chứ không phải đợi về cõi Phật!!!