Thấy bà con bàn tán hoa hậu rôm rả, mình cũng vào xem thử. Bài viết rất
dài, mình chỉ đọc lướt qua. Tuy nhiên, cái để lại trong đầu nhiều nhất
là phần ứng xử của á hậu 1 và hoa hậu. Tất cả đều có điểm chung là chiến
tranh, và anh hùng. Không lẽ kết luận nói đến người Việt là nghĩ đến
tính hiếu chiến. Hơi buồn một tý, chủ đề chiến tranh lọt vào cuộc thi
hoa hậu với ứng cử viên là phụ nữ. Sẽ tốt hơn hay phù hợp hơn, khi chủ
đề hòa bình hay lòng yêu thương giữa người với người được đề cập trong
cuộc thi. Hơn nữa, trong một xã hội văn minh và tiến bộ, chúng ta không
nên biến hay cổ vũ đàn bà và con nít thành những chiến binh!!!
Nếu nói về cách trả lời của cô hoa hậu cũng chưa đạt. Nó mang tính cách sáo rỗng, khuôn phép và mang chút giả dối. Chân thật hơn tý xíu, nếu là tôi chẳng hạn, tôi lấy ngay hình ảnh của vợ mình. Đấy chiến tranh nào có xảy ra, vậy mà một nách hai con, vợ lo tròn. Nào có chiến tranh bùng nổ, cưới nhau 8 năm, chồng đi biền biệt 6 năm, một thân một mình, vợ lo cho con ăn học, và vun vén chu toàn cho cả gia đình. Một ví dụ rất giản đơn nhưng lại lay động lòng người. Hơn nữa, nó cho người nghe thấy được cái khả năng quan sát và cảm nhận cuộc sống quanh mình. Anh hùng chẳng đâu xa vời, chẳng phải dụng công lục tìm trong sách sử và chẳng cứ gì phải lôi chiến tranh vào (là ăn điểm!!!).
Dĩ nhiên, đó là một trong những ví dụ và cô hoa hậu kia cũng có thể làm tương tự. Cô có thể đưa ra những trường hợp cụ thể tai nghe mắt thấy (tính chân thật) của những con người quanh mình thay vì đưa một con người trong sách vở hay nghe được từ đâu đó. Thú thật, đọc/nghe xong đoạn trả lời của cô ấy, tôi không hề có một chút cảm xúc chứ đừng nói là rung động. Những câu chữ ấy nó na ná đâu đó/có rồi trong sách vở chứ hoàn toàn không bật ra từ trong trái tim của người nói. Cái giả dối là ở nghĩa này, chứ tôi hoàn toàn không trách cô ấy sống gian dối. Ở đây, tôi cũng không phải là ứng cử viên hoa hậu, lại càng không phải là huấn luyện viên của thí sinh. Đôi lời là ý kiến cá nhân và tạm gọi là góp ý.
Đức Phật Gautama Buddha có dạy, đời người mong manh chỉ trong một hơi thở. Hít vào mà không thở ra hoặc thở ra mà không hít vào là hết một đời. Vậy không cớ gì chúng ta cứ mãi sân hận, gây thù chuốc oán hoặc tệ hơn là "quánh" nhau. Thay vào đó, chúng ta hãy yêu thương nhau hơn trong từng phút giây quý giá mà mình còn hiện hữu trên thế gian. Hãy cố gắng chia sẻ yêu thương, hãy sống có tình người. Nôm na mà nói "luôn lắng nghe và thấu hiểu" để rồi chia sẻ với những bất hạnh và đau thương của người khác. Đức Chúa Jesus cũng nói thế chứ chẳng riêng gì Đức Phật. Tôi biết vì từng nghe lời giảng của các vị linh mục trong những buổi lễ thứ bảy và chủ nhật (mà tôi có dịp tham dự).
Tóm lại, ngày rằm tháng mười, mới đi lễ chùa về, người hoan hỷ, tâm an lạc. Đôi lời bàn luận để chúng ta cùng hướng đến bình an và hành thiện. Vào chùa ngày này, rất đông Phật tử mặc áo tràng, ngồi nghiêm túc, đọc kinh công phu chiều để cầu an. Đông đến độ chật kín cả giảng đường, và mình phải về sớm. Chứng tỏ độ thành tâm hướng Phật và khát ngưỡng đến với chánh pháp của con người. Vậy không cớ gì vừa rời cửa từ bi và thanh tịnh, trở về với bộn bề của thế tục, mình lại nổi sân hận và hiếu chiến. Có như vậy, chúng ta mới an lạc ngay trong đời thường chứ không phải đợi về cõi Phật!!!
No comments:
Post a Comment