Wednesday, February 27, 2013

Nhật ký vú em



Sáng sớm 5h, lọ mọ dậy, tớ chuẩn bị đồ để học tiếng Pháp online. Leo lên gác, lập bập được dăm chữ "bonjour", "merci", ... 7h kém, vợ dậy đưa đứa lớn đi học và đi dạy. Trước khi đi, vợ nhắn một câu xanh rờn "hôm nay là ngày đầy khó khăn đối với ba". Bởi vì, một mình tớ phải take care đứa nhỏ. Để vợ an lòng, mình hứa sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của đảng và nhà nước giao phó. Vợ vừa quảy giỏ đi làm, tớ vội đưa võng thật mạnh cho con, rồi leo lên gác học tiếp. Cũng may, lớp hôm nay kết thúc sớm. Vừa "au revoir" một phát, tớ liền leo xuống với con.


Bé nhỏ cũng chưa ngủ dậy, tớ làm một phút chợp mắt. Vừa kéo võng đưa con, vừa ngủ, bỗng nghe tiếng thì thào bên tai, tớ mở mắt dậy. Trời ơi, con nó leo xuống võng hồi nào mà mình chẳng hay. Ta nói cái nghề nuôi trẻ là nghề mà tớ xếp vào hạng super bét. Haha.

Con trẻ dậy mà chẳng có mẹ ở nhà; vả lại, con dậy mà cha chẳng hay. Cho nên đến lúc mình thức, bé tủi nên khóc thét. Ta nói nghe, 72 phép biến hóa của Tề Thiên Đại Thánh, ta làm một mạch trong chưa đầy 5 phút, bé vẫn khóc mà là khóc càng dữ hơn nghe ông. Bà con láng giềng của mình cũng tốt, họ chạy đến dỗ giùm. Cũng may, bà Hai chạy sang. Bà nói ba lấy cho con cái quần cho bà mang về rửa mặt và thay đồ cho con. Ta nói thiệt, lúc đó ngàn cân được trút xuống vai. Haiza.

Tuy nhiên, với quyết tâm cao độ, cộng với cái "miêu" có sẵn trong đầu, ba mới lọ mọ lên gác lấy chiếc xe đẩy con nít xuống. Với cái tài lẻ dụ con nít, ta qua dắt con về khoe chiếc xe. Bé thích ngay. Ba chêm vào con đi chơi với ba. Thế là, bé vào mang túi xách, xách mũ và mang dép sẵn sàng. Mới có một chiêu, mà ta đã làm ngon ăn ngay. 

Lòng vòng hết cái khu phố của làng đại học Thủ Đức, ta nói tay xách, tay đẩy và miệng hát. Bé rất vui. Trưa lên, ta phải về. Một lát, mẹ về và cả nhà kéo vào quán cafe ăn trưa. Vẫn thế, trước khi đi dạy, mẹ dặn "ba ráng tới chiều, bà ngoại sẽ lên". Ba hạ quyết tâm để quán triệt tư tưởng lần cuối nhưng vẫn câu nói "u như kỹ".

Mẹ vừa đi, thì ba cũng tay xách, nách mang con về. Để cho con ngủ, ba phải vận dụng cả binh pháp Tôn Tử để hạ quyết tâm trận này sẽ thắng. Ta nói nghe, vạn lý trường thành của Tàu nó sao, ta xây y chang vậy. Vòng trong cùng, ba đặt mèo Kitty, gấu Misa và cả con gấu lớn, gấu bé nằm lúc nhúc, bé thì nằm giữa. Vòng ngoài, ta đặt 4 cái gối thật lớn bao quanh. Vòng ngoài cùng, ta "tấn" một mớ khăn để đảm bảo không xê dịch đi đâu. Nhìn từ trên cao, ba thấy rất là ok. Thế nhưng, câu xưa văng vẳng bên tai, đại loại là "Thiên la địa võng". Nghĩa là, dưới đất, trận địa thì ok, nhưng trên trời mình chưa bố trí gì cả. Vậy là ba phải móc cái "miêu" của mình: ba mở ngay đĩa DVD trên đầu tủ. Em bé Xuân Mai hôm nay rất dễ thương với nào là "Con cò bé bé", "Happy birthday to you", ...

Tay pha bình sữa cho con, nhưng đầu thì tin chắc: thế nào uống xong bình sữa, con sẽ "phè" một giấc tới lúc bà ngoại lên. Nào ngờ, "thiên bất dung gian". Trong vòng 30 phút, bao nhiêu thứ mà ba kỳ công thiết lập bị văng tung tóe. Xuân Mai nhảy thế nào, con cũng làm theo thế ấy và thậm chí còn hơn thế nữa. Ta nói nghe, gối mềm bay tùm lum.

Chưa hết, chán trò, bé lăn ra khóc. Mà con nít khóc là đi kèm với tè. Ba luống cuống ẵm vào bathroom để tắm cho bé. Vừa xong, bé đu cái tủ lạnh đòi kẹo và khóc thét. Đưa vội kẹo cho con, ba dụ con ra ngoài xem bé Xuân Mai hát. Nín thinh, bé đi ra, ba mừng húm. Bỗng nghe cái thịch, con té. Thì ra lúc vội, ba quẳng áo quần con lên chỗ con đái, bé đi ra dẫm phải nên ... té. Chụp vội bình sữa pha sẵn khi nãy cho con (rất cẩn thận, khi bé uống hết là ba pha sẵn 1 bình để backup), bé chẳng chịu và la làng. Ôm chạy lòng vòng không thể ngưng được bé khóc, "miêu" cũng vừa hết. 

May thay, Phật bà xuất hiện cứu con. Bà ngoại cũng vừa về đến nhà. Ta nói nghe, nhà mà có ngoại nó êm ru. Bà bồng cháu lên võng, chưa đầy một phút, con gái ngủ ngon lành.



Vậy cho nên tớ mới kết luận một điều như sau: Sau này, ta lãnh cái bằng PhD, hoặc ta sao ra 1 chục bản, đóng khung thật đẹp cho vợ đeo từ trên cổ xuống; hoặc ta phóng lớn 1 chục lần cho vợ. Bởi vì, cái mà ta đeo đuổi và bỏ công sức bấy lâu không bằng sự gánh chịu của người phụ nữ, dù chỉ 1 ngày!

No comments: