Tuesday, January 4, 2011

Bến Đỗ Bình Yên

Bến Đỗ Bình Yên

Viên Quý

Một mùa vu lan báo hiếu nữa sắp về. Hình ảnh Đức Mục Kiền Liên bát cơm dâng mẹ,cúng trai tăng giúp mẹ thoát khổ, tấm lòng thơm thảo vang rộng và ngân vang mãi đến ngàn đời sau. Tấm gương Đức Mục Kiền Liên in sâu trong mỗi trái tim cùa những người con, những Phật Từ. Đối với tôi, có lẽ hình ảnh Người sẽ là tấm gương, là người thầy của tôi.Ngày hôm nay, tôi xin gửi những tâm sự cùa mình , biết đâu sẽ làm ấm lòng những người con trong mùa vu lan.


Thư gửi ba má.

Ngày vu lan sắp dến, con xin gửi đến ba má ngàn vạn lời thương yêu, mong ba má luôn mạnh khoẻ, hạnh phúc và bình an.
Ba, má con rất hạnh phúc và tự hào khi là con của ba má. Con thương ba má nhiều lắm. Những từ này chưa bao giờ con nói vói ba má, nhưng từ sâu thẳm trong trái tim con yêu ba má biết bao.con sẽ không tha thứ cho mình nếu con làm ba má phiền lòng vì con.

Ngược dòng thời gian. Con nhớ lắm ngày nào nhà mình khó khăn lắm. Ba theo người ta nhiễm những tật xấu, má phải một mình gánh những nặng nhọc của cuộc đời. Bốn đứa con đang còn ăn học phải làm sao đây? Đây là bài toán cuộc đời mà má phải tính. Chị Hai nghỉ học năm lớp 9, đi làm công nhân hi sinh để nuôi ba đứa em nhỏ. Má thương chị Hai lắm.Lòng má đau lắm. Má và chị Hai dựa vai nhau để cùng bước tiếp. Má làm đủ nghề, xoay đủ cách để giữ gìn mái ấm gia đình.

Có lẽ, con sẽ không bao giờ quên những cơn mưa tầm tã, cắt từng bó rau. Trời mưa to lắm, mà trời cũng đã tối.Con và má lạnh run giữa màn mưa, ướt đẫm. Má nhìn con và nói “thôi con tìm chỗ trú mưa đi trời mưa lạnh lắm”. Con có chổ trú rồi má ơi. Đó là chổ trú trong trái tim bình yên cùa người mẹ. Cùng chia sẽ ngọt bùi vói má. Có hạnh phúc nào hơn.

Nhớ lắm. Gánh rau nặng oằn trên dôi vai của má. Trên đường về là tiếng bước chân vội vã của má,tiếng đòn gánh ken két và tiếng ríu rít của con. Một hôm, con nói hay là con gánh thay cho má má nha. Má nói nặng lắm, con cứ bướng con gánh được mà. Con suýt té. Sao nó nặng quá, trên đoạn đường về, con cứ bặm môi mà không dám than. Về nhà xong. Đôi vai con đau nhức và tím bầm. Vậy mà má phải gánh từ ngày này sang ngày khác…

Ba hư lắm vì cứ làm mà khóc không à. Người ta hạnh phúc vì tết đến sum vầy bên gia đình. Thế mà ba lại không về nhà.ba nói” ba có lỗi lắm, ba làm cả gia đình khổ. Hãy xem như ba chưa từng tồn tại trên cuộc đời này”. Con chỉ biết cầm lấy cái áo ba mà khóc. Ước gì, ba có thể về bên con lúc này…Lời ước đã trở thành hiện thực, một bà tiên đã hiện ra…bà tiên với đôi tay chai sần,với ánh mắt nhìn nhân hậu và trái tim bao dung đã dang rộng vòng tay đón ba trở về với mái ấm gia đình.

Anh và chị vào đại học,ba thì vẫn chưa bỏ được những tật xấu. Má phải làm việc gấp đôi, gấp ba người khác. Từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Bao nhiêu nỗi khổ má gánh hết. Má không bao giờ bỏ cuộc, luôn vươn lên. Làm việc thì mệt mỏi, nhưng má không bao giờ xao nhãng chuyện giáo dục. má dạy :“không làm phiền người khác, gặp người lớn phải lễ phép, ăn ở hiền lành, có trước có sau, đừng lợi dụng và làm hại người khác…”Con nhớ mãi má ơi.

Bao nhiêu đêm má đã khóc thầm, không cho tụi con thấy. Giờ đây con đã hiểu thì ra lòng thương yêu đã giúp má vượt qua tất cả, má hi sinh tất cả để mong tụi con ăn học thành tài,có nghề ổn định, có địa vị trong xã hội.
Giọt mồ hôi, giọt nước mắt của má…đã biến thành những điều kì diệu, hạt giống tốt đẹp má vun trồng giờ đã ra những quả ngọt. Ở hiền gặp lành. Giờ đây ba đã trở về. Ba chăm chỉ làm ăn và trở thành trụ cột gia đình. Con biết tận sâu thắm lòng ba ba thương má lắm. Chị Hai giờ đã có gia dình, anh chị đã ra trường và có việc làm ổn định.Con thì đã là một sinh viên. Nhìn cả nhà mình quây quần con hạnh phúc lắm. Bà tiên giữa đời thường, người giữ lửa của gia đình.

Mới gần đây má bệnh. Cà nhà lo sốt vó,anh chị thay phiên nhau chăm sóc má, ba thì buồn và ít nói hẳn ra.Bà tiên đã bệnh rồi. Không gian yên ắng lạ thường.Con vào bệnh viện và tíu tít kể cho má nghe như ngày nào. Má mệt mỏi lắm nhưng lại lắng nghe và mỉm cười nhìn con. Sao con vô tâm quá. Con nắm chặt tay má. Cảm giác ấm áp, hạnh phúc và bình an quá…

Có lẽ, lá thư này con sẽ giữ mãi trong trái tim mình.Bởi vì nói hay không bằng hay làm mà.Con sẽ biến tình yêu thành sức mạnh, để vượt qua tất cà những khó khăn, những trở ngại trên con đường tu tập và trong cuộc sống. Trên cuộc đời, mọi người có thể nói con là yếu đuối, là thất bại nhưng con sẽ không bao giờ bỏ cuộc vì có một ngọn lửa luôn sưởi ấm tâm hồn con, bến đổ bình yên, con yêu ba má.

No comments: