Friday, August 28, 2009

Đăng nhưng không bình luận

Đoàn đã thay đổi con người tôi*

Cuộc thi viết “Đoàn trong tôi” do Đoàn thanh niên, Hội sinh viên Trường ĐH Sư phạm Kỹ thuật TPHCM phát động nhân dịp chào mừng 78 năm thành lập Đoàn TNCS Hồ Chí Minh đã thu hút được 30 tác phẩm dự thi. Ban tổ chức xin lần lượt giới thiệu các bài viết đoạt giải. Dưới đây là bài viết “Đoàn đã thay đổi con người tôi” đoạt giải Nhất của tác giả Nguyễn Minh Anh Nhật (SV khoa CKM).

Nhật là một đứa con trai nhút nhát!

Tác giả Nguyễn Minh Anh Nhật

Đó là lời nhận xét của hầu hết những đứa bạn của tôi, và theo tôi nhận xét đó…chẳng có gì sai (ít ra thì nó cũng đúng cho đến khi tôi học lớp 12)… 11 năm phổ thông đầu tiên của tôi trôi qua trong lặng lẽ. 11 năm là học sinh khá giỏi, 11 năm hạnh kiểm tốt và…hết, không tham gia vào bất kỳ hoạt động văn nghệ, thể thao hay cuộc thi nào ở trường, cũng không chạy nhảy như đám bạn cùng trang lứa, thậm chí ngay cả căn-tin của trường tôi cũng ít khi đến, 11 năm chỉ biết đi học ở trường, hết giờ thì về nhà, trong phiếu liên lạc của tôi bao giờ ở dòng nhận xét của giáo viên chủ nhiệm cũng ghi là “ngoan, hiền, chăm nhưng còn thụ động và nhút nhát”.

Nhưng tất cả đã bắt đầu thay đổi vào năm tôi học lớp 12 với hàng loạt sự kiện mà theo tôi đó là những “bước ngoặt của đời”.

“Bước ngoặt” đầu tiên đó là việc tôi được kết nạp Đoàn. Nói là “được” chứ thật ra “bước ngoặt” này mang tính bắt buộc nhiều hơn. Do thành tích học tập nổi trội nên tôi được tham gia vào đợt thi học sinh giỏi của tỉnh Đồng Nai, nhưng trường tôi lại đưa ra một quy định đó là “chỉ những đoàn viên mới được đi thi học sinh giỏi tỉnh”. Thế là dù không hào hứng lắm với hai từ “đoàn viên” tôi vẫn tham gia kết nạp Đoàn với mục đích chính là đạt giải học sinh giỏi cấp tỉnh.

“Bước ngoặt” thứ hai xảy ra vào đúng ngày tôi kết nạp Đoàn và người tạo ra “bước ngoặt” này chính là thầy Bí thư Đoàn trường với câu nói đã được tôi liệt vào danh sách những câu nói hay nhất của thế kỷ XXI “Là đoàn viên nghĩa là các em không còn nhỏ nữa, các em đã trở thành những thanh niên, được gọi là đồng chí. Các đồng chí giờ đây đã đứng ngang hàng với những Lý Tự Trọng, Võ Thị Sáu… những anh hùng của Tổ quốc. Các đồng chí phải xứng đáng với hai từ “đoàn viên”, phải có trách nhiệm với các thế hệ đi trước…”. Chính những câu nói này đã giúp tôi hiểu ra được thật là vinh dự khi là đoàn viên. Là một học sinh chuyên sử nên những tấm gương của Lý Tự Trọng, Võ Thị Sáu tôi đều biết rất rõ và luôn ngưỡng mộ họ, nay được đứng ngang hàng với những anh hùng ấy thì…còn gì sung sướng cho bằng. Và tôi cũng biết được rằng trách nhiệm của một đoàn viên cũng thật là nặng nề.

Chiến dịch tình nguyện Mùa hè xanh luôn thu hút quan tâm của nhiều SV...

“Bước ngoặt” tiếp theo cũng đến từ cuộc thi học sinh giỏi cấp tỉnh. Lớp trưởng kiêm bí thư chi đoàn của lớp tôi đạt giải nhất nên được chuyển về trường chuyên của tỉnh để tiếp tục bồi dưỡng chuẩn bị cho kì thi học sinh giỏi quốc gia. Mà “một nước thì không thể một ngày thiếu vua, một lớp thì không thể không có lớp trưởng và bí thư chi đoàn dù chỉ một ngày” (trích nguyên văn lời cô chủ nhiệm), thế là sau cuộc họp lớp kéo dài gần….10 phút, từ một “phó thường dân” trong lớp, tôi “bị” cả lớp kéo lên làm bí thư chi đoàn với lý do là “mày có số lãnh đạo người khác, bọn tao nhìn thấy tư chất làm “cha chú” của mày”.

Trở thành bí thư chi đoàn cũng đồng nghĩa với việc tôi phải tham gia các cuộc họp giao ban, các cuộc hội nghị…Và lần nào tôi cũng có mặt, nhưng với bản tính nhút nhát của mình, tôi không bao giờ tham gia phát biểu đóng góp ý kiến, đối với tôi lúc đó đi họp = lên nghe + về phổ biến lại. Cứ như thế tôi đâm ra nản, vào Đoàn, làm bí thư đoàn chỉ để như vậy thôi ư? Ngọn lửa Đoàn vừa bùng cháy một chút đã nhanh chóng bị dập tắt, tôi nguyện với lòng rằng suốt đời tôi “thà chết chứ không làm bí thư chi đoàn nữa”.

Nhưng có lẽ số tôi gắn liền với Đoàn nên “ý tưởng” không làm bí thư chi đoàn của tôi đã không thực hiện được, và người “góp công” vào việc này là ông bác của tôi. Chẳng là vào dịp nghỉ hè năm đó, thấy thằng cháu vừa thi đại học về suốt ngày cứ ở nhà hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi lại chạy nhong nhong, ông bác tôi (vốn là cựu chiến binh) có lẽ vì xót thời gian và xót..đồ ăn quá nên mới “lôi” tôi ra sinh hoạt thanh niên xã cùng với các anh chị trong Đoàn xã với lời giới thiệu hết sức ấn tượng “nó là bí thư chi đoàn đấy, hoạt động năng nổ lắm”, có lẽ quá ấn tượng với lời giới thiệu đó nên các anh chị trong Đoàn xã đã giao cho tôi nhiệm vụ…phụ trách sinh hoạt thiếu nhi. Nhờ công việc đáng yêu này cộng với những lần đi làm công trình thanh niên, đi cắm trại, những lần đi thăm hỏi các bác cựu chiến binh xã…đã giúp cho tôi phát hiện ra “khả năng đặc biệt” của mình đó là có thể nói liên tục (thậm chí là hét) hơn mười tiếng mà không sợ bị mất giọng. Và cũng từ những hoạt động này mà tôi đã “lột xác” hoàn toàn”, từ một con người nhút nhát nay trở thành một người nói nhiều, vui vẻ, và đôi khi là nhiệt tình đến mức…quá cần thiết. Tất nhiên ngọn lửa Đoàn trong tôi lúc này bừng cháy mạnh mẽ trở lại như có người tưới xăng vào nó, một tâm nguyện nữa về Đoàn xuất hiện trong đầu tôi nhưng ngược lại với lần trước, lần này tôi nguyện “lên đại học, tôi thà chết thì cũng phải làm bí thư chi đoàn”.

Lần này thì tâm nguyện của tôi được thực hiện. Tôi trở thành bí thư đầu tiên của lớp KCN05, tham gia vào Câu lạc bộ Kỹ Năng, đội công tác xã hội…Chính những môi trường này đã giúp cho tôi hòa đồng hơn, học hỏi thêm được rất nhiều điều: Kỹ năng quản trò, các nút dây...Chưa hết, với sự “sung sức, muốn chứng tỏ mình”, tôi không bỏ sót bất kỳ một hoạt động, cuộc thi lớn nhỏ nào của Đoàn trường, Hội sinh viên phát động, tôi thi nhiều đến nỗi các bạn trong câu lạc bộ Kỹ Năng đặt cho tôi biệt danh “đâu sĩ đa năng” (chủ yếu là vì cuộc thi nào cũng có mặt tôi dù đa phần là tôi…rớt).

Đến cuối năm hai, khi đã là ủy viên ban chấp hành liên chi hội khoa CKM, một lần vô tình gặp lại lớp trưởng và cũng là bí thư năm lớp 11 của tôi, cô ấy đã không khỏi ngạc nhiên vì không hiểu điều gì đã làm cho một người nổi tiếng là nhút nhát, ù lì sau ba năm đã trở thành một “cái máy phát thanh di động”, từ một con người chạy chậm hơn con gái bây giờ trở thành một hậu vệ của đội bóng đá lớp, từ một con người ghét cay ghét đắng âm nhạc nay lại là thành viên đội văn nghệ lớp…Vâng! Tất cả những sự thay đổi đó đều có từ một tổ chức làm nên, đó chính là Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh. Chính Đoàn đã tạo ra một bước ngoặt lớn trong cuộc đời tôi, Đoàn đã biến đổi con người tôi.

  • Nguyễn Minh Anh Nhật (Khoa CKM)

*Tác phẩm đoạt giải Nhất Cuộc thi viết “Đoàn trong tôi”

No comments: