Sunday, October 2, 2011

Thử nghĩ đôi chút về chữ Tu

Dạo này tui đọc đâu cũng thấy hoạt động từ thiện. Nó phát triển rầm rộ tưởng chừng như thể cây cỏ đâm chồi nảy lộc giữa mùa xuân. Vui vì thấy đời bắt đầu đẹp, người bắt đầu yêu người hơn. Người hoạt động từ thiện là tốt đấy, tâm thiện của họ ai cũng thấy là khá tốt. Tuy nhiên, nhiều người lại làm với một ý đồ khác. Người kinh doanh thì lại tận dụng nó làm cơ hội để PR cho chính cơ sở kinh doanh của mình. Tui chỉ mong sao, họ tách bạch hai việc làm: kinh doanh và từ thiện. Trong khi đó, người không kinh doanh thì họ làm để mong sao mọi người biết mình đang làm thiện. Quái đản, sao lại có kiểu PR cho chính mình để nâng tầm public của mình lên cao. Riêng tui, việc làm từ thiện cũng khá tốt chứ không có gì xấu. Nếu muốn làm, chẳng đâu xa, chẳng cần rầm rộ, bởi tui không thích cái gọi là phong trào, các bạn có thể giúp ngay những người có hoàn cảnh bất hạnh xung quanh mình trước đã. Việc chi phải lên tận miền núi xa xôi hẻo lánh, trong khi ngay tại xung quanh mình có nhiều người thiếu ăn, thiếu mặc. Thế nên thoáng nghe qua thì cứ tưởng xã hội bây giờ nhiều người tu, ai ngờ nó là biến tướng của sự tu.

Về những người xuất gia, tui thoáng bất ngờ vì trong những video clip giảng, các vị so sánh giáo hội Thiên Chúa với Phật giáo, so sánh Chúa và Phật. Sao lại phải phân tích và so sánh như vậy? Việc so sánh hay phân tích dù đúng hay sai đi chăng nữa cũng sai tông chỉ của kẻ tu, đó là chưa kể gây chia rẽ mất đoàn kết giữa những người với người. Ngoài ra, các báo đăng hình ảnh các vị tu mặc áo cà sa, đầu đội nón cối bộ đội gần đây. Nhìn vào, không chỉ tôi mà có nhiều người phán rằng rất phản cảm. Đã là người tu thì không thể làm như thế, họ phải ý thức sâu sắc được việc mình đang làm. Nếu có học một tý, họ có thể dùng cây dù để che nắng, việc chi phải xài cái nón cối.

Thời gian gần đây, các khóa tu các đợt hoằng pháp được tổ chức thường xuyên hơn ở khắp các chùa. Đó là tín hiệu đáng mừng, đánh dấu sự phục hưng của Phật giáo. Tuy nhiên, các vị giảng có vẻ hơi đi quá đà. Dường như các vị có vẻ thừa thắng xông lên nhiều quá, giống như diều đang gặp gió. Các vị đôi lúc đi sâu vào những vấn đề mà bản thân các vị không thể có đầy đủ những trải nghiệm để phán xét. Theo tôi, các vị nên chân thật một tý, "vấn đề này tôi không biết" sẽ là câu trả lời hay nhất và thuyết phục nhất. Chính câu trả lời đó làm nhiều người tôn trọng người đứng giảng. Câu trả lời không biết vô cùng quan trọng, vì nó giúp cho việc đánh giá người đang giảng. Đơn giản thôi, một câu anh cố trả lời mà lại trả lời sai thì thính giả sẽ phán xét rằng cả buổi anh chỉ điêu ngoa và cũng có khi là xảo trá. Điều này chúng ta có thể check lại trong những video clip giảng tràn lan trên mạng, đặc biệt là các vị còn trẻ. Tui cũng thật bất ngờ, với mọi câu hỏi, các vị đều trả lời hết. Nghe xong, tui tưởng chừng là tui đang diện kiến Phật tái thế thật sự. Mà thực ra, nếu Phật tái thế thì bản thân đức Phật cũng rất khiêm nhường chỉ trả lời khi biết.
Le Thanh Tan

No comments: