Ngày tôi rồi quê hương để bước vào giảng đường đại học, mắt mẹ đỏ hoe, rồi mẹ khóc. Phấn khích, hy vọng và cả niềm tin nhưng cố dằn xuống, tôi lặng lẽ bước chân vào đời.
Ngày ra trường, kết thúc bước dạo đầu của hành trang vào đời. Gọi về nhà, thông báo con không về quê, mẹ lại khóc. Xa con mẹ nhớ, nhưng vì tương lai của con, mẹ chấp nhận. Ngay cả người yêu cũng chấp nhận rời bước để anh tung cánh với ước mơ của anh. Ước mơ, hoài bão và cả một tham vọng vốn có từ bản chất tham sân si của một con người tầm thường, tôi âm thầm tiến bước vào đời.
No comments:
Post a Comment