Sunday, January 31, 2010

Chôm bài từ blog của bà chị có sắc đẹp không ngại thời gian



Nghĩ về sự thay đổi
ngày 23/08/2009

Không. Ta không muốn chết chìm trong chính mình!!!

Photobucket
.
Nghĩ về sự thay đổi
.
Photobucket
.
Sẽ chẳng thấy vui, thậm chí buồn bã và chán nản khi ta có lúc không thể đi với đôi chân của chính ta. Dù thế giới mà ta đang sống, người ngoài nhìn vô sẽ thấy có-vẻ-như-thiên-đường-mơ-ước...
.
Photobucket
.
Sự thay đổi, cho dù tốt đẹp hay không chắc chắn sẽ mang lại cho ta chút gì tươi tắn, rạng rỡ, nên sẽ thật sự đáng giá. Ít ra ra ta có thể sống khác ta, khác cái vòng quay lẩn quẩn đang khớp chu kỳ mỗi ngày thêm ngắn lại hơn. Đời ta quá mòn...
.
Photobucket
.
Ta biết mình đang cùn đi, hoang hoải riết, rồi có lúc ta sẽ chảy tan ra, hòa lẫn nơi đâu đó. Nhạt nhòa trong vô vọng, ta chọn sự an toàn, ổn định, ngay ngắn làm nơi trú ẩn bình yên. Nhưng có thật đó là nơi yên bình để ta trú ẩn?! Có thật đó là nơi an toàn, ổn định cho ta thẫn thờ nương náu?!
Cũ, là do ta không thể mới? Hay do ta thấy sợ đổi thay?
Tự ta mâu thuẫn hẳn với ta!
.
Photobucket
.
Phải mất rất lâu, trải qua quá nhiều khó khăn để ta có được những gì đến nay đang sở hữu. Luôn tự trấn an rằng ta hạnh phúc, ta bằng lòng với ta, ta biết vừa biết đủ, ta đang nắm trong tay nhiều thứ người khác ao ước nhưng không thể có. Ta may mắn đó?! sung sướng đó?! vui thích đó?!
Tại sao không cứ-vậy-mà-đi?!?!?!
.
Photobucket
.
Ngay trong những ước ao cũng tồn tại lắm so đo, toan tính đầy thiệt hơn. Liệu ta sẽ mất gì, còn gì nếu lao theo khát vọng thay đổi? Có muộn quá không khi ta sắp đi hết nửa đời người mà vẫn chưa phân định? Và ta có chán khi sự đổi thay kia rồi cũng cũ...
Ừ, có thể bay - nhưng cũng có thể rơi!!!
.
Photobucket
.
Cảm giác cô đơn hiển hiện ngay những lúc mà ta đang bôn ba, lây lất ở chốn đông. Tay hững hờ như không có gì để nắm hay để níu, hồn lạc lõng bơ vơ nghe sao quá chừng hiu quạnh.
Học đến thành quen nếp sống cười tươi ngay cả khi thấy buồn, thấy hẫng. Nụ cười khuôn cứng như mặt nạ. Riết rồi nghe thui chột chính ta, trong tận cùng đáy sâu của những đêm đối diện với gương.
Ta xót mình!!!
.
Photobucket
.
Nỗi ước ao không hẳn quá lớn lao và to tát, rất bình dị thôi, đơn giản thôi. Ta muốn... ta muốn... và ta muốn... Hạnh phúc rồi ta đến được hay không? Có một tương lai như ý chờ ta không? Có??? Không??? Có không hay là không có??? Ta hồ nghi quá. Có phải ta đang mê mải đắm chìm, viên mãn, tự ru ngủ trong vô số những điều không đích thực, hạnh phúc giả dối ta tô vẽ, sơn son đầy ảo mị.
Ta đau xót giật mình, đau, biết là đã muộn. Nghĩ rằng nên thay đổi. Nhưng thói quen đóng thành lớp rêu, kết vào khuôn, trói buộc như dây quấn siết vào ta...
.
Photobucket
.
Vươn đến đâu thì cũng là cây thôi. Bén rễ ăn sâu, vững vàng lan xa và bám rộng. Sự đổi thay: chặt bớt cành? phang ngọn? hay trốc gốc?
Như vết thương, cắt bỏ một lần cho đau hết cỡ nhưng rồi lên da non thành sẹo. Còn hơn cứ ủ ê và nấn ná...
.
Photobucket
.
Nghĩ về cái sự... không còn muốn suy nghĩ nữa. Rằng ta sẽ không - hay có đổi thay?!
.
Photobucket
.
Không. Ta không muốn chết chìm trong chính mình!!!
.
Photobucket

No comments: