Tình yêu là đề tài muôn thuở của nhân loại. Con người sinh ra là để
yêu thương. Mỗi chúng ta ai cũng chọn cho mình đối tượng để yêu tùy vào
hoàn cảnh và điều kiện nhân duyên của mình. Có người yêu thú vật, cưng
thú như cưng trứng và hứng tình yêu của mình như thể hứng hoa. Có cô
thiếu nữ yêu từng bông tuyết trắng rơi lả chả giữa chiều đông buồn. Có
anh chàng bỗng pede bất chợt suốt ngày yêu hoa bắt bướm và nô đùa trên
những cánh đồng hoang. Và riêng tôi bất chợt lại yêu em vào buổi hoàng hôn nắng tắt. Nhảm!!! Hehe.
Dù có kể ra bao nhiêu đi chăng nữa, tình yêu vẫn luôn luôn đẹp. Nó tô
điểm cho cuộc đời mỗi chúng ta những nét son hồng, khiến cho cuộc đời
trở nên đẹp và lung linh hơn. Tình yêu tuy nó vô tri nhưng có sức mạnh
mãnh liệt. Nó không chỉ níu kéo hai tâm hồn xa lạ trở lại gần nhau hơn
(mà đôi khi là ba bốn hay nhiều hơn, để rồi quánh lộn, hehe). Đùa thế
thôi, chứ ai cũng biết, tình yêu là món quà quý của thượng đế ban tặng
cho con người. Nó là đích đến của nam thanh nữ tú có tâm hồn đồng điệu
và con tim rung cảm cùng tần số.
Hòa cùng nhịp sống tự nhiên, tui
và em cũng đã từng đến với nhau sau tiếng sét ái tình vào năm một hay
hai nghìn mấy trăm lâu lắc. Giờ đã là hai mặt con, bất chợt nghe con gái
lớn chuẩn bị vào trung học, tui giật mình tình của mình vậy mà cũng son
gớm. Với nhiều người, họ chẳng thấy tự hào. Tuy nhiên, với tui, một con
người vốn chẳng lương thiện, nói dân dã là bất lương á, tui cảm thấy
trân quý cái nỗ lực tu của mình. Hơn mười năm, chung sống với tình yêu
gốc và bản sao tình yêu, mình cũng cần celebrate những kỷ niệm đẹp nhất
của đời mình hỉ.
P/S: Nhảm nhưng không rảnh những ngày cuối năm, tui viết vội đôi dòng
để ghi nhớ những tươi đẹp của ngày tháng cũ, xa nhưng dường như rất gần
trong tôi!!! Hết.
No comments:
Post a Comment