Vậy là 4 năm. Ngày anh và em chính thức dắt tay nhau vào cuộc sống mới, cuộc sống mà chưa từng trải nghiệm, đời sống hôn nhân.
Vẫn biết hôn nhân là do mỗi người tự quyết định, thế nhưng muốn đạt được đến cái gọi là quá độ của tình yêu này, nhân duyên mới là yếu tố quyết định, đồng nghĩa với khái niệm Trời định. Anh cũng thú thật không chọn em làm người chung sống với mình cả đời trong cái nhìn đầu tiên và cũng chẳng có tiếng sét ái tình. Thế nhưng nhân duyên có lý lẽ riêng của nó và dẫn dắt anh và em đi vào đời sống hôn nhân lãng mạn, trữ tình phảng phất chất thơ. Đó chính là những lúc anh cùng em chung tay góp sức vượt qua biết bao khó khăn. Anh hiểu em và em cũng đồng cảm với anh và hơn nữa hai trái tim bắt đầu chung nhịp đập một cách vô thức. Cũng không phải anh mà chẳng phải tại em cố tình tạo ra những kỷ niệm, nghĩa là nó hoàn toàn tự nhiên đến và gắn kết hai tâm hồn của anh và của em.
Để có được ngày này, em phải đấu tranh tư tưởng, vượt qua rào cản của xã hội, dám tự mình chống lại cả một gia đình không đồng thuận lấy anh. Anh không dám nói nhiều nhưng sự tự tin của mình cộng với sự kiên trì thuyết phục anh đã thắng. Không chỉ bằng lời nói mà bằng hành động mà có lần em từng nói anh quá liều lĩnh đúng với bản chất người đàn ông mà em cần. Thế nhưng cái nhìn của gia đình về anh vẫn còn chưa trong suốt.
Và một ngày, anh cùng em về quê giới thiệu ba mẹ anh về người vợ tương lai. Phải nói thật, mẹ rất bất ngờ, bất ngờ bởi 2 lẽ: Thứ nhất, từ xưa chưa có tiền lệ trong gia đình anh, con trai không dám dắt bạn gái về để hỏi ý kiến bởi bản chất "cha mẹ đặt đâu con ngồi đó". Anh là người có kỷ luật nhất trong việc theo hết những luật riêng của gia đình cộng với quá khứ nhút nhát của mình. Thế mà nay anh lại dám đưa em về giới thiệu là sẽ cưới năm sau. Thứ hai, trong mối quan hệ trai gái, em là người mà gia đình anh chưa hề biết nhiều và ở một nơi xa tắp với nhiều khác biệt văn hóa. Nhưng với sự quyết tâm, anh và em nhận được sự đồng thuận chưa chắc chắn của gia đình.
Chưa hết, với bạn bè, đồng nghiệp, ... , anh chọn em làm vợ hay em chọn anh làm chồng cũng đều là sự bất ngờ cộng với những bí ẩn tạm gọi là ẩn số chưa có lời giải.
Và cho đến một năm sau, với nỗ lực của em và của anh, tình yêu giữa anh và em đã chứng minh cho tất cả là đúng. Anh từ bỏ những mối quan hệ gọi là ăn chơi của thời trai trẻ để về với em, nơi bình yên nhất. Và kết quả cuộc tình lãng mạn này là bé Ty (Tình Yêu) ra đời. Đúng, đó là Ty là con của tình yêu anh và em dành cho nhau. Và lẽ ra sẽ đẹp hơn, Ty sinh đúng ngày kỷ niệm ngày cưới (theo dự đoán của bác sỹ).
Còn nhiều việc lắm. Nhưng để kết thúc entry, em từng tâm sự với mẹ của mình (Mẹ từng đặt nhiều nghi vấn về anh), và mẹ kết luận một câu: Trong số mấy thằng rể, thằng Tân là tao thương nhất!
Anh chỉ cười và chỉ mong là người làm tròn vai của người chồng và cha. Thế là hoàn hảo.
1 comment:
Đọc những dòng này thấy tình cảm của thầy, cô dành cho nhau thật cảm đông quá. Chúc thầy cô và bé Ty luôn hạnh phúc.
PS: Bọn em cứ hay nói đùa từ hồi lấy thầy cô trông càng ngày càng đẹp. Giờ thì em biết lý do là vì sao rồi
Post a Comment