Gửi người đàn bà đứng trong khoảng tối thành phố
Khi bao nhiêu người phụ nữ bước đến nơi ngập tràn ánh sáng, hoa tươi và những lời chúc mừng, chị đứng một mình trong khoảng tối của thành phố.
Vào buổi tối của ngày 8/3 cách đây mấy năm, khi biết bao nhiêu người phụ nữ ở thành phố này bước đến những nơi ngập tràn ánh sáng, hoa tươi và những lời chúc mừng của những người thân trong một ngôi nhà ấm áp hay trong một nhà hàng sang trọng thì chị đứng một mình trong một khoảng tối của thành phố.
Nơi chị đứng chỉ cách một quầy bán hoa tươi không xa về phía bên trái. Nơi chị nhìn thấy rõ gương mặt hạnh phúc của những người đến mua những bó hoa lộng lẫy và rồi phóng xe máy đi với một niềm vui. Thành phố đó là nơi chị sinh ra và lớn lên. Thuở nhỏ, chị là một cô bé sợ bóng tối. Chị không bao giờ đủ can đảm đi qua một khoảng tối dù rất nhỏ trong ngôi nhà của chị ngay cả khi cha mẹ chị vẫn ở ngay bên cạnh. Nhưng cuộc đời lại đẩy chị vào những khoảng tối trong những đêm dài ê chề và bất chắc. Đã có một thuở, chị không bao giờ nghĩ mình có thể thoát khỏi những khoảng tối đó.
Nơi chị đứng về phía bên phải cách đó không xa có một nhà hàng rực rỡ đèn và văng vẳng tiếng nhạc không lời. Nơi ấy, từng đôi tình nhân hoặc từng gia đình nhỏ hạnh phúc bước vào. Rượu vang được rót ra, những món ăn ngon được bày ra. Đấy là ngày mà giới tính của chị được tôn vinh và chúc tụng.
Nhưng con người chị bị đẩy ra ngoài những tôn vinh và chúc tụng kia và vùi trong khoảng tối im lặng và như bất động. Đối mắt chị mở to vừa già nua, mệt mỏi, vừa buồn bã, đợi chờ. Có lúc, chị nhìn thấy một người quen của mình bước vào quầy bán hoa tươi phía bên trái. Có lúc chị nhìn thấy chính một người ruột thịt của chị bước vào nhà hàng phía bên phải.
Nhưng chị không ở cùng với họ trong một thế giới. Hai thế giới ấy chỉ cách nhau một ranh giới mỏng hơn cả một hơi thở yếu ớt. Họ cũng không biết chị đang đứng trong một khoảng tối của thành phố. Mà thực tế, họ cũng không bao giờ quan tâm xem chị đi đâu khi bóng đêm đổ xuống thành phố này.
Rồi cuối cùng cũng có một người đàn ông chạy xe đến trước chị. Chị bước về phía người đàn ông đó và nở một nụ cười như nụ cười của người đã chết. Chị cất tiếng bằng những ngôn từ trống rỗng và đầy cám dỗ nhục dục. Đã có những ngày chị bỏ đi lang thang như trốn chạy khỏi khoảng tối thành phố ấy. Chị thấy mình nhơ nhớp khủng khiếp.
Minh họa: Gettyimages |
Chị đã từng lao vào buồng tắm như một kẻ điên khùng và kỳ cọ như tuốt hết da thịt mình bởi cảm giác tội lỗi. Nhưng cuối cùng chị lại phải trở lại khoảng tối ấy. Chị không bao giờ biện minh cho mình một lời nào. Chị biết mình thật tồi tệ và đáng nguyền rủa. Chị đã từng đứng trong khoảng tối ấy trong những đêm khuya khoắt đầy mưa rét, cô độc và hoảng sợ. Có những đêm như thế, chị đã không mặc cả một chút nào với người đàn ông "mua hoa". Chị chỉ cần lấp đi một phần nào sự trống rỗng khổng lồ trong con người chị bằng bất cứ hình thức nào.
Những đêm như thế, những người đàn ông "mua hoa" đã không thể hiểu nổi hành động của chị đối với họ. Chị đã ôm ghì những gã đàn ông mà mọi lần khác với chị chỉ là sự khinh bỉ tận cùng như chỉ sợ họ tan biến khỏi chị và nói với họ những lời chân thành và đau đớn nhất. Và khi rời khỏi chị, những gã đàn ông đó đã trố mắt nhìn chị như nhìn một con điên khi chị lắc đầu chối từ những đồng tiền mà họ đưa cho chị.
Nhưng chỉ ngay sau đó, sự trống rỗng trong chị không những không được lấp bớt một phần nào mà càng rộng hơn. Chị không biết phải làm gì để chống lại sự trống rỗng kinh hãi ấy. Có những lúc, chị tự tìm cách lý giải có lợi nhất cho chị để mong xoá đi một phần đau đớn, hổ nhục và tội lỗi trong chị.
Có một lần, một vài người đàn bà "đồng nghiệp" của chị nói với nhau về một bộ phim nổi tiếng thế giới nói về một người đàn bà "bán hoa" như họ. Thế là họ rủ nhau ra chợ trời mua một cái đĩa về xem. Đó chính là bộ phim Hạng Vũ biệt Cơ. Nhưng chị chẳng hề nhớ tên bộ phim ấy. Họ đã xem đi xem lại mấy lần trong những đêm mưa gió "hàng hoá ế ẩm". Nhưng quả thực, những người đàn bà "bán hoa" ấy chẳng hiểu rõ ý tứ của bộ phim. Họ chỉ thương cho số phận một cô gái "bán hoa" trong phim bị người chồng phụ tình đã thắt cổ quyên sinh. Có người xem xong đã khóc sùi sụt cả buổi tối.
Nhưng một ngày, chị đã mang cho một cô giáo già ở cùng ngõ phố xem bộ phim đó để nhờ bà nói cho chị hiểu ý tứ sâu xa về thân phận của cô gái "bán hoa" trong phim là gì. Xem xong bộ phim, bà giáo già đã nói cho chị điều mà bà hiểu.
Cô gái "bán hoa" xinh đẹp trong phim đã yêu một người đàn ông. Tình yêu ấy đã đưa cô thoát khỏi bùn lầy của cuộc đời cô. Cô đã nói hết với người mình yêu về quãng đời đen tối trước đó của mình và đứng dậy làm lại cuộc đời. Cô đã tự rũ sạch bùn nhơ trong tâm hồn cô. Cô đã yêu người đàn ông kia với tình yêu trong sáng và sự hiến dâng trọn vẹn. Nhưng đến một ngày, xã hội đổi thay, chính quyền mới đã truy vấn người đàn ông kia có phải anh ta đã yêu một con điếm không.
Vì lo sợ bị cướp mất vị trí xã hội mà anh ta đang có, anh đã đã viết một tờ cam đoan rằng anh ta không bao giờ yêu một con điếm, rằng đó là một thứ rác rưởi của xã hội mà phải quét sạch, rằng đó là một thứ đồi bại không có gì hơn thế. Anh ta nói rằng anh không bao giờ cho phép mình có bất cứ quan hệ nào với cô một cô gái điếm mà chỉ là cô ta tìm cách giăng bẫy anh ta mà thôi.
Sau khi đọc được tờ cam đoan của người đàn ông cô đã từng yêu thương và chung sống mà chính quyền đưa cho cô để minh chứng sự vu khống của cô đối với người đàn ông đó, cô gái "bán hoa" đã tự vẫn. Cô đã bị phản bội. Nhưng hơn thế, cô đã hoàn toàn sụp đổ lòng tin. Cô không hề nghĩ những người đàn ông có nghề nghiệp và vị trí xã hội như người đàn ông đó lại có thể sống giả dối hơn cả một cô gái "bán hoa" như cô. Cô không còn lý do gì để sống nữa.
Trước khi chia tay, bà giáo già tiễn chị ra tận cửa và nói: "Cái gã đàn ông trong bộ phim kia mới là kẻ đáng khinh bỉ. Hắn là một con điếm kinh tởm nhất cháu ạ". Chị đã bước thật nhanh ra khỏi ngôi nhà của bà giáo già và bật khóc. Và giờ đây, trong một buổi tối của 8/3, chị chạy xe máy chầm chậm qua dãy phố có những khoảng tối quen thuộc và tủi nhục trước kia. Chị nhận ra những cô gái khác đang đứng trong khoảng tối chị đã từng đứng. Chị dừng lại ở một đoạn gần đó và nhìn về phía cô gái. Ngực chị như bị một tảng đá nặng đè xuống. Chị lại thấy da thịt mình như chưa từng tắm gội mấy chục năm nay. Chị lại muốn chạy về buồng tắm, bật vòi nước xối xả và kỳ cọ như tuốt hết da thịt tội lỗi của mình.
Cô gái đang đứng trong khoảng tối kia không phải là một người xa lạ với chị. Đó là một người cùng giới. Có thể cùng khu phố với chị. Có thể là người quen của chị. Có thể là một người thân cùng họ hàng thậm chí cùng gia đình chị mà chị đã không bao giờ quan tâm đến cô hay cảm thấy băn khoăn tự hỏi cô ấy đi đâu làm gì mỗi khi bóng tối đổ xuống thành phố này. Cũng giống như chị trước kia, không ai quan tâm đến chị, không ai chìa bàn tay nhân ái ra cứu vớt chị, tất cả chỉ là những lời giả dối và áp đặt. Khi không một ai có trách nhiệm với chị thì chị thấy rằng chị chẳng cần phải có trách nhiệm với ai.
Nhưng không có điều gì "có thể" ở đây cả. Cô gái ấy chính là chị. Chị muốn cứu cô ấy khỏi vũng lầy nhơ nhớp ấy. Nhưng chỉ khi chị thực sự cảm thấy từ máu thịt rằng: cô gái ấy chính là bản thân chị thì chị mới thực sự chia sẻ và cứu vớt cô. Còn nếu không thì tình yêu thương đầu lưỡi của chị sẽ biến tâm hồn chị thành một con điếm. Nó nguy hiểm hơn tỷ lần một con điếm của thân xác.
No comments:
Post a Comment