Tưởng tượng về khuôn mặt người yêu năm cũ
Hồng như chiều hoàng hôn
Tưởng tượng nụ hôn bắt đầu từ đôi mắt
Ai ngờ mắt em sâu
Tôi chết đuối tình đầu
Gửi lại nơi này hàng cây buổi sáng
Bàn chân vệt cỏ đẫm sương
Đêm qua tôi vật vờ tìm quá khứ
Để quên nỗi nhớ tro tàn
Tưởng tượng tôi không còn trí nhớ
Đau khổ hơn trăm ngàn lần
Cô đơn an cư vào ý nghĩ
Mấy mùa đi mất tuổi xuân…
Tưởng tượng… bây giờ…
Không còn tưởng tượng nào hơn
Tôi bằng lòng
Tay trắng...
TƯỞNG TƯỢNG
Hãy tưởng tượng...
sớm mai thức dậy chỉ còn lại một mình
những thân quen chẳng còn ai cả
chùm hoa mua về không cho ai
nằm buồn thiu trong túi áo.
Hãy tưởng tượng...
chiều cuối năm chỉ có một mình
cùng lá rụng
con đường hun hút buồn tênh
nghe bài hát quen không có ai để nhìn nhau gật đầu
ly cà phê lơ đãng
quên bỏ đường
cái đắng không ở trên môi
cái đắng trong nỗi niềm không bày tỏ được.
Hãy tưởng tượng...
chân quen nỗi buồn về thăm
ngõ quen chỉ còn là ngõ cũ
núm chuông nhỏ ngủ yên trên cửa
không còn dấu tay người.
Hãy tưởng tượng…
một ngày ngước mặt nhìn trời gặp một chuyến bay
những chuyến bay chở sự sum họp của người này
nhưng chia ly của người khác
lòng không dưng sợ hãi cả bầu trời.
Hãy tưởng tượng...
chiếc ghế quen ngồi
căn phòng quen đến
có một ngày người quen thôi đến
bụi thời gian thầm lặng hơn cả nỗi lặng thầm.
Hãy tưởng tượng…
đi thôi, ngày đã cuối năm
trời đã cuối năm
gió đã cuối năm
ngõ đã chớm mùa xuân
giậu đã chớm vàng hoa cúc.
Hãy tưởng tượng
đi thôi, thời gian đã hết
em sẽ thấy niềm vui của anh
niềm vui có thể làm ta hét lên
có thể làm khóc được
khi mở mắt ra- mọi điều tưởng tượng
tất cả đều chỉ là tưởng tượng
thế thôi…
Anh - tình yêu trong tưởng tượng (Đào thị Trang)
Xin lỗi!
Vì chỉ khi buồn em mới nhớ tới anh
Còn những lúc vui em đâu cần anh biết
Và đến lúc con tim em mỏi mệt
Em mới ước được anh kề bên.
Em muốn có anh như muốn một cái tên
Để được gọi và được ngồi than thở
Về những khó khăn và những điều còn dang dở
Chẳng bao giờ là những niềm vui.
Anh có nghĩ em ích kỉ quá thôi
Em cũng không biết phải nói gì thêm nữa
Dẫu trăm lần em đã muốn sửa chữa
Nhưng chưa khi nào em thực sự quyết tâm.
Em tự hỏi vì sao anh vẫn cứ âm thầm
Đứng cạnh em, không bao giờ trách móc
Anh có biết em vẫn luôn thầm khóc
Vì chưa khi nào em thực sự có anh.
Anh chỉ là một ảo ảnh mong manh
Chưa một lần anh từng xuất hiện
Cứ phẳng lặng và rồi chợt tan biến
Để lại cho em những nỗi u buồn.
Và những chiều tan học mưa tuôn
Em chợt nhận ra mình vẫn còn đơn độc
Chỉ mình em trên con đường khó nhọc
Em quá mệt không thể nghĩ đến anh.
Con đường dài không người bạn đồng hành
Em ao ước có anh ở đó
Nắm tay em và nói những lời che chở
Để em dũng cảm bước tiếp con đường đời.
Nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng mà thôi
Không có gì ngoài những ảo giác
Đã bao lần em muốn được giải thoát
Nhưng không thể vì em quá yêu anh...
No comments:
Post a Comment