Wednesday, October 7, 2009

Thư tình cuối mùa thu

Thơ tình cuối mùa thu

Thơ tình cuối mùa thu vẫn hát lên trong mỗi người khi thu về với những cảm thức đau đáu về thời gian và niềm tin yêu mãnh liệt về một tình yêu vĩnh hằng..

Một ngày chớm thu, vọng lại đâu đây Thơ tình cuối mùa thu… Ca từ và giọng hát ngọt ngào cùng âm điệu Bắc Bộ đầy mê hoặc kia có thể kéo người ta về vùng hồi ức, chợt thấy mình khác lạ như lâu lắm rồi mới được rung động sau những tháng ngày vô cảm trước bộn bề công việc.

Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng.
Mùa Thu đi cùng lá…

Vẫn là lá vàng, mây trắng, hoa cúc vàng… - những hình ảnh muôn thưở như một hằng số của mùa thu nhưng ca từ của nhà thơ Xuân Quỳnh có sức lay động lớn bởi sự mộc mạc, chân thành riêng chị. Nữ sĩ không ngần ngại “để lộ mình” trước độc giả mà thốt lên một thán từ: thưa thớt quá, rồi tự vấn mình: phải chăng lá về rừng Chính vì tự nhiên và chân thật nên người nghe dễ hòa cùng dòng cảm xúc của ca khúc.

Lời thơ càng nồng nàn, nhạc điệu càng thiết tha như dẫn dụ người nghe lạc vào một thế giới khác – trái tim đang yêu của người phụ nữ. Những thổn thức và rung động đầy tinh tế nơi Xuân Quỳnh đã bộc bạch được hết những nỗi niềm của phái nữ. Những cung bậc của tình yêu: rung động, xao xuyến, nhớ nhung, nồng nàn, lo âu, hoài nghi, buồn nhớ… tất cả đều được chị trải lòng trong thơ.

Thơ tình cuối mùa thu là khúc tự tình của chính nữ sĩ về tình yêu bất diệt nơi con tim mình, nhân vật “anh” chỉ xuất hiện ở những điệp khúc (Chỉ còn anh và em…) nhưng ta vẫn có cảm giác như chị đang đối thoại để hai người sóng đôi, sẻ chia và cùng nhau đi trên hành trình tình yêu: Chỉ còn anh và em/ Cùng tình yêu ở lại…

Có lẽ cảm xúc mùa ùa về trong mỗi người đậm nét nhất vẫn là lúc chớm mùa. Mùa thu với hơi mây lạnh như đem về vẻ trầm tư cho không gian và lòng người. Trong mỗi người, ai cũng có những cảm thức về thời gian. Càng nhiều tuổi, người ta càng hay nghĩ về sự trôi chảy của thời gian, tuổi đời ngày càng nhiều thêm, mà “những gì đã qua đã qua/sẽ không bao giờ trở lại…”.

Mỗi khi nghe giai điệu tha thiết, trữ tình của bài hát, lòng người lại có gì xốn xang, mỗi người lại thấy tình yêu thật đẹp, tình yêu có sức mạnh vượt qua mọi cơn bão tố và thác lũ, vượt qua giới hạn về thời gian và chiếm lĩnh mọi không gian. Nhịp điệu bài hát cứ gấp dần, cao dần rồi vút lên trong đoạn cao trào:

Tình ta như hàng cây
Đã yên mùa bão gió
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ

Cảm xúc của nữ sĩ Xuân Quỳnh như hòa quyện làm một với cao độ của nhạc điệu. Nhịp điệu đang khoan thai bỗng dần dần vút cao như một lời khẳng định đầy sức mạnh nơi trái tim phụ nữ đang yêu: Tình ta như hàng cây/ Đã yên mùa bão tố…

Thời gian như ngọn gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi…

Ca khúc Thơ tình cuối mùa thu được nhạc sỹ Phan Huỳnh Điểu phổ nhạc từ bài thơ cùng tên của nữ sĩ Xuân Quỳnh đã từng làm xao xuyến bao trái tim người nghe. Người ta vẫn nói thơ và nhạc là hai người bạn tâm giao, dựa vào nhau để tồn tại quả là không sai. Trong thơ cũng phải có nhạc và ca từ cho nhạc cũng phải đậm chất thơ.

Nhiều người thích bài hát này vì lời thơ mượt mà, sâu sắc nhưng cũng có người đã nghe bao lâu mà không hề biết đó là thơ của nữ sĩ Xuân Quỳnh - vốn nổi tiếng với những vần thơ nữ tính đến nao lòng.


Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá

Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mang
Mùa thu và hoa cúc
Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em
Là của mùa thu cũ

Chợt làn gió heo may
Thổi về xao động cả:
Lối đi quen bỗng lạ
Cỏ lật theo chiều mây
Đêm về sương ướt má
Hơi lạnh qua bàn tay

Tình ta như hàng cây
Đã bao mùa gió bão
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ.

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi...

Chỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại.

No comments: