|
Bởi có chuyện là...
Thuở hàn vi, khi bố cậu còn là cán bộ ở một huyện miền núi, phần nuôi dạy khoán trắng cho người vợ chân quê. Đang học dở cấp II, cậu theo chúng bạn bỏ học lang thang nhiều năm, phải vất vả lắm bố cậu mới đưa được cậu về tái hoà nhập cộng đồng. Rồi cũng vất vả lắm, bố cậu mới bắt được cậu đi học bổ túc văn hoá hết được bậc THPT.
Ở một tỉnh miền núi thu ngân sách không đủ chi, mọi công trình xây dựng hạ tầng chủ yếu xin từ ngân sách. Cậu trở thành cầu nối giữa ông bố quyền lực với các giám đốc doanh nghiệp, lãnh đạo các huyện, thị, ban, ngành. Nhiều kết quả đấu thầu công trình được cậu thông báo trước và tất nhiên các “bên B” không bao giờ quên cậu. Với chức danh đội trưởng đội quản lý trật tự đô thị, nhà nào muốn cơi nới, xây mới cao tầng mà không “hương khói” với cậu, thể nào cũng vài ba lần đình chỉ. Cậu tự nhiên có tiền, có rất nhiều tiền, nhà đẹp, xe camry đời mới, tiền tiêu như nước...
Rồi các đệ tử khuyên cậu tranh thủ ông cụ đang làm việc phải sưu tầm một số bằng cấp cần thiết để còn tiến thân. Ngộ ra điều cần phải làm, cậu làm hồ sơ để thi đại học tại chức. Chưa kịp nộp thì hiệu trưởng một trường trung cấp của tỉnh đang có nhu cầu xin vốn xây dựng trường chủ động gặp cậu và đề nghị cậu tham gia học lớp đại học tại chức liên kết mở tại trường. Có vào là có ra, cậu nghiễm nhiên thành kỹ sư mà rất ít khi phải đến lớp.
Các đệ tử lại khuyên: Bây giờ đang chuẩn hoá bằng cấp, phải “làm tý” cao học. Tưởng dễ ăn, cậu lại làm hồ sơ thi tuyển, ai ngờ kỳ thi nghiêm túc nên cậu trượt, không thành thạc sỹ được.
Dù không “làm khoa học”, nhưng mới đây, cậu lại được yên vị làm giám đốc một Công ty Nhà nước, và theo dự đoán của nhiều người, thời gian tới, cậu sẽ là lãnh đạo của thành phố trước khi ông cụ thân sinh nghỉ hưu.
Không biết con đường quan lộ của cậu sẽ đến đâu, nhưng dù sao, việc cậu không thành thạc sỹ cũng khiến nhiều người… thở phào và hy vọng./.
Thuận Thành (Báo TNVN)
No comments:
Post a Comment