Hãy để anh được thầm lặng yêu em
Anh chọn con đường lặng lẽ đi bên em, âm thầm dõi nhìn hình bóng em, là người đàn ông bóng tối của cuộc đời em. Hãy để anh được yêu em như thế, em nhé! Đừng bao giờ hỏi tại sao anh yêu em, cứ mãi yêu em như thế. Đơn giản, đó là vì anh yêu em, ngay cả khi em không còn thuộc về anh!
From: Ngọn Hải Đăng
Sent: Monday, September 28, 2009 8:16 PM
Có những mối tình đi qua chẳng để lại dư vị gì. Có những mối tình qua đi để lại xót xa, tiếc nuối và đau khổ. Có những mối tình để lại sự hận thù. Và có những mối tình, khi tất cả qua đi, thời gian trôi đi, nhưng vẫn để lại trọn vẹn một tình yêu trong ký ức, trong tâm tưởng của hai người. Tình yêu đó là sợi chỉ xuyên suốt quá khứ, hiện tại và tương lai.
Tình yêu luôn thật lạ kỳ và phi lý, phải không em? Cho đến bây giờ thì anh thật sự không thể lý giải được vì sao anh yêu em và mãi yêu em như thế. Câu trả lời có vẻ rất dễ, anh có thể trả lời ngay từ khi anh mới gặp em và cái cách mà anh tiếp cận em, thì đến bây giờ, lại trở thành vô nghĩa.
Anh nghĩ đã yêu em ngay từ lần đầu tiên, khi nghe giọng nói trong trẻo và tiếng cười khúc khích của em, dáng hình và ánh mắt đen quầng nhìn anh một cách dò xét và rồi ngỡ ngàng khi anh tặng em cục pin máy tính. Lúc em nhận là lúc anh cảm thấy thân thương lắm, như là mình đã thuộc về nhau từ kiếp trước.
Rồi lại thấy yêu em vì đôi mắt hoang dã, vừa tinh nghịch, vừa chất chứa những đam mê. Rồi vì đôi môi. Vì... Cho đến khi anh không biết được rằng anh yêu em vì điều gì nữa, anh không có câu trả lời xác đáng nhất mỗi khi em hỏi "tại sao anh yêu em? Anh yêu em ở điểm nào?".
Anh và em đã yêu nhau như bao kẻ yêu nhau trên trái đất này. Chúng ta đã đi đến tận cùng của hạnh phúc, đắm say, đam mê cuồng nhiệt, hờn ghen, giận dỗi, đau khổ... Để đến lúc lòng không còn dậy sóng. Những cái hôn xiết không thể khiến ta rã rời được nữa mà anh từng tự hào rằng đó là nụ hôn lâu nhất thế gian và em phải nghẹt thở. Đôi bàn tay chạm nhau không còn nóng rẫy. Chỉ còn là những xúc cảm đã trở nên thân thuộc, như hơi thở từng giây, từng phút, từng ngày...
Nhưng... Lại chữ nhưng! Trên đời này có mấy đôi yêu nhau có thể đến bến đỗ của hạnh phúc? Anh thấy em cũng day dứt, em dằn vặt. Lý trí bảo anh rằng nếu cứ đi đến tận cùng, cả hai sẽ đều đau khổ và mẹ anh cũng nói nếu cố lấy nhau một trong hai đứa sẽ hư hỏng. Nhưng trái tim thì cứ muốn giành giật em ở lại.
Và giờ đây anh đã chọn con đường mà cảm thấy rằng sẽ là tốt nhất cho em. Anh quyết định trả em về với cuộc sống của riêng em, như khi mình chưa gặp nhau, dẫu biết rằng anh chưa phải là phương án tối ưu của đời em. Em có một cuộc sống lận đận trong tình yêu, rằng em có người luôn theo sát tạo cho em những cám dỗ.
Kết thúc, có khi là sự chấm hết, nhưng cũng có khi là mở ra một con đường mới. Tiếp tục, có khi là để đi đến đích phía trước, có khi lại là sự chịu đựng trong đau đớn. Tại sao mình không chọn một hướng đi tốt nhất, để mang lại cho người mình yêu sự bình yên, hạnh phúc? Anh chọn con đường lặng lẽ đi bên em, âm thầm dõi nhìn hình bóng em, là người đàn ông bóng tối của cuộc đời em.
Hãy để anh được yêu em như thế, em nhé! Đừng bao giờ hỏi tại sao anh yêu em, cứ mãi yêu em như thế. Đơn giản, đó là vì anh yêu em, ngay cả khi em không còn thuộc về anh! Chúc em tìm được công việc thích hợp, thành đạt và hạnh phúc!
No comments:
Post a Comment