Ba điều ước
Ngày xưa, có một cậu bé đã lên sáu tuổi mà vẫn bé tí ti, bé chỉ bằng ngón tay cái mọi người thôi, cho nên ai cũng gọi cậu là cậu bé Tí Hon. Nhà bé Tí Hon nghèo lắm. Bố mẹ phải đi chăn trâu thuê cho địa chủ, phải làm vất vả mà vẫn không có cơm cho đủ no, áo mặc cho đủ ấm. Tí Hon rất thương bố mẹ, chỉ muốn đi làm đỡ cho bố mẹ thôi. Một hôm, Tí Hon nói với bố mẹ để Tí Hon đi chăn trâu thay cho bố mẹ. Lúc đầu, bố mẹ thấy Tí Hon bé còn đàn trâu thì to nên thương Tí Hon không cho đi. Nhưng Tí Hon năn nỉ mãi cuối cùng bố mẹ phải cho đi.
Tí Hon chăn trâu cẩn thận lắm, không để trâu ăn lúa, ăn ngô mà con nào con nấy cũng no căng cả bụng. Cả làng ai cũng khen, bọn địa chủ cũng không chê Tí Hon câu nào cả.
Một hôm, đồng làng hết cỏ Tí Hon phải đưa trâu lên núi. Bỗng nhiên Tí Hon thấy một bông hoa hồng to bằng cái nón nở trên một một cành cây, đợi cho trâu đến gần cây ấy Tí Hon chui ở tai trâu ra, khẽ chuyền sang cây và chui vào giữa bông hoa. Tí Hon thấy ồ thích quá, ba cô tiên cũng bé tẹo như Tí Hon, một cô áo xanh, một cô áo đỏ, một cô áo vàng. Các cô thấy Tí Hon thì vui mừng chào hỏi rồi đi lấy bánh kẹo cho Tí Hon ăn, Tí Hon không ăn mà lại bỏ bánh kẹo vào túi. Thấy vậy ba cô tiên hỏi:
- Sao Tí Hon không ăn?
- Tôi đem về cho bố mẹ tôi ăn, bố mẹ tôi nghèo lắm. Tôi thương bố mẹ tôi lắm.
Ba cô tiên cùng nói:
- Tí Hon cứ ăn đi, ăn xong chúng tôi sẽ giúp. Lát sau, ba cô tiên cùng Tí Hon bước ra khỏi nhà hoa hồng, dắt nhau ngồi cả trên lưng trâu về làng.
Về đến nơi, thấy nhà Tí Hon nghèo lắm, vườn ruộng không có, gian nhà đổ nát, ba cô tiên bảo Tí Hon đi tìm bố mẹ về. Tí Hon đi khỏi, cô tiên áo đỏ vẽ một cái nhà xinh đẹp, cô tiên áo vàng vẽ một đám ruộng to, cô tiên áo xanh vẽ rất nhiều quần áo đẹp, vừa vẽ xong tất cả biến thành nhà thật, ruộng lúa thật và quần áo thật. Vừa lúc ấy Tí Hon và bố mẹ về đến nơi
- Ồ! Nhà ai đẹp thế? Ruộng của ai đẹp thế? Áo quần ai nhiều thế?
Ba cô tiên ở trong nhà bước ra chào bố mẹ Tí Hon và nói:
- Chúng cháu làm giúp hai bác và Tí Hon đấy. Từ nay, hai bác không nghèo nữa, có ruộng cày, có nhà ở, có quần áo mặc.
Rồi cô tiên áo xanh lại cho Tí Hon một chiếc áo, mặc áo vào là lớn hẳn lên. Bố mẹ Tí Hon mừng quá, quay lại định cám ơn thì ba cô tiên đã biến thành ba con bồ câu trắng bay vù lên mây. Từ đấy, không ai trông thấy ba cô tiên đâu nữa. Còn Tí Hon nhờ có ba điều ước kỳ diệu trở nên to lớn, khỏe mạnh, làm việc rất chăm chỉ, khéo léo không kém gì ba cô tiên hoa hồng.
No comments:
Post a Comment