Saturday, November 21, 2009

Anh chàng này giống tui - Lạnh lùng toát lên bản lĩnh của đàn ông!!!!

Điều em không thể hiểu….
Thứ bảy, 21/11/2009 00:00
(2Sao) - Anh yêu em mà sao anh nặng lời và có thể dễ quên em đến thế...
Yêu nhau là muốn gắn bó, tại sao lại cứ phải chia tay trong khi cả hai đều còn yêu “cả một thời vụng dại", đó là điều mà 5 năm trôi qua, em vẫn không thể nào hiểu...

Ngày đó, chúng ta học cùng lớp anh nhỉ. Em là lớp trưởng, còn anh chỉ là một tổ trưởng “quèn”, vậy mà anh thật ngang tàng và ngạo mạn. Em ghét cái vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo của anh. Vì thế, không bao giờ chúng ta có một cơ hội để trò chuyện. Thậm chí, khi họp hay cần tổng kết cuối tuần, cuốn sổ nhỏ đến tay em và trở về bên anh luôn cần có một người thứ ba góp sức, dù khoảng cách thực tế của chúng ta chỉ là khoảng giữa hai dãy bàn. Đâu có xa…

Có lẽ anh ghét cái vẻ nghịch ngợm và láu táu nơi em, còn em thì ngược lại, em ghét cái thói ‘trưởng giả” của anh khi phán:

* Việt chỉ thích những người xinh và học giỏi thôi
* Nhìn lại mình đã bạn ơi!

Phải, chúng ta đã cách xa nhau ngay từ buổi học đầu tiên chỉ bởi một tình huống như thế. Rồi anh bất cần, còn em thì tức tối và lảng tránh. Suốt một năm lớp 10. Có nhiều lúc vờ nhìn lại, em lại giật mình tự hỏi, không biết chúng ta có phải là bạn trong những lúc đó không?

***

Vậy mà, chúng ta lại bên nhau anh nhỉ. Em còn nhớ cái vẻ mặt ngơ ngác của mình khi thấy anh dừng xe trước cửa. Chúng ta không là bạn, không là thù, nhưng chúng ta không nói chuyện, dù chúng ta chung lớp. Vậy mà ngày sinh nhật em, anh vẫn đến, một hộp quà, một câu chúc, anh về. Lúc đó, em cũng chỉ nghĩ, đó chỉ là một lẽ thường cần có, rồi thôi…

Nhưng sự xuất hiện của anh tối hôm đó, sau sự chìm khuất của tất cả mọi người, còn lại em với mớ hỗn độn và những nỗi lo thầm giấu. Nhìn ánh mắt anh khi bước vào căn nhà của em, một căn nhà ở một góc phố khác, em thấy mình ngơ ngác như bị phát hiện ra một cái gì lớn lao lắm. Có gì đâu, em có một người cha bị ốm, ốm nặng và em không đủ tin tưởng ai để tìm sự chia sẻ, vậy nên em giữ nỗi buồn đó cho riêng mình. Vậy mà anh phát hiện và chỉ một câu:

- Có chuyện gì hãy nói với tôi nhé! Biết đâu tôi sẽ giúp được gì…

Chỉ một câu thôi, nhưng nó đã làm tan chảy mọi khoảng cách giữa chúng ta. Và chúng là đã thực sự là bạn.

Những ngày bố ốm nặng, rồi mất, luôn có anh ở bên. Em như tìm được một bờ vai đáng tin cậy. Không an ủi, chỉ nhẹ nhàng ở bên và xoa dịu em bằng một cái nắm tay. Vậy mà, em cảm nhận được rất nhiều…

Chúng ta đã bên nhau như thế, và đã yêu thương nhau như thế, từ những tình huống bất ngờ ấy. Vui, buồn, hờn trách của cả một quãng học trò đã kéo chúng ta mỗi ngày một gần hơn, và chúng ta đã trở thành một đôi rất tuyệt, phải không anh? Chúng ta học tốt, chúng ta thân thiện, chúng ta trở thành niềm hy vọng và tác hợp của bạn bè, thầy cố. Niềm vui nhỏ ánh lên trong ánh mặt. Hạnh phúc!

***

Thi đại học, Anh thành công, còn em thì dừng lại ước mơ dù điểm không quá thấp. Anh vẫn chỉ lặng lẽ, một cái nắm tay…

- Có lẽ khi em ra ngoại kia, anh đã không còn ở đó nữa.

Em giật mình. Đó là câu cuối cùng anh nói khi ra Hà Nội học. Em hỏi

- Anh đi đâu xa a? Du học?

Anh im lặng.

- Để xem thế nào đã, không nói trước.

Rồi chúng ta xa nhau, anh bận bịu với việc học và những dự định mới, em lo lắng cho một tấm vé muộn vào đại học. Nhưng chúng ta vẫn bên nhau, qua những cú điện thoại và những dòng thư. Những tưởng, chúng ta không bao giờ cách xa.

Vậy mà, một chuyện đã xảy ra. Em hiểu lầm khi có người thứ ba chen vào. Anh thì không giải thích. Chỉ lặng lẽ

- Cố gắng học để thi thôi nhé! Mọi chuyện để lại phía sau đã…

Em giận hờn, còn anh im lặng. Vậy là chúng ta xa nhau. Suốt nửa năm dòng chúng ta không một lần liên lạc, vậy mà không hiểu sao, em vẫn cứu tin, cứ đợi một điều gì đó. Mông lung!

Em đậu. Em chờ một cú điện thoại, một lời chúc nơi anh. Nhưng không có. Em giận, em trách. Biết đâu ở cách xa em 160 cây số, cũng có người đang chờ… như em.

***

Em ra nhập học, em ở trọ. Một mình. Không anh. Rồi anh đến. Chúng ta tiếp nhau như hai người bạn, đơn giản. Mỗi ánh mắt đi về một hướng. Nhưng em vẫn cảm nhận được ở anh những yêu thương của ngày xưa. Và rồi, chúng ta lại bên nhau, âm thầm. Em những tưởng, em đã tìm lại được anh sau một quãng dài. Nhưng không, ánh mắt anh và nhừng lời anh nói thật quá khác. Anh đẩy em sang một bên cuộc đời anh, em nói nặng lời để em tránh xa anh. Và thật đấy, anh đã thành công.

- Anh yêu người khác rồi, em tự lo cho mình đi

- Đừng để hình ảnh của anh gặm nhấm trái tim em nhé.

Đó là những câu anh đã nói. Em kiêu ngạo. Em phớt lờ bước qua những thứ đó để bên anh, và rồi em thật ngốc khi cứ cố bày trò, để trêu tức, để an ủi em mỗi khi anh có mặt, Để rồi chúng ta phải dừng lại, thật sự, chứ không phải là sự tạm dừng cho những ước mơ.

Em chấp nhận, anh cũng thế, chấp nhận dừng lại để mỗi người có những bước đi riêng. Hôm đó, không hiểu sao em đã cười rất nhiều, dù em rất buồn…

***

Anh đến, với tấm visa trên tay. Anh sắp đi xa, 7 năm cho một khóa học. Dù đã đoán định trước nhưng em vẫn bất ngờ. Một câu chúc mừng, em lặng lẽ bên anh những ngày cuối. yêu thương được hâm nóng, anh vẫn thế, yêu thương vẫn như thế, nhưng khi có người khác, hoặc những lúc bất chợt, anh lại đẩy em ra.

* Em chờ anh nhé.
* Không, con gái có tuổi, không được chờ.
* Chỉ 5 năm thôi.
* Không là không, anh nói rồi đấy.

Và còn hơn cả những lời nói. Anh trở nên gay gắt hơn, lảng tránh em nhiều hơn, làm tổn thương em nhiều hơn, dù ánh mắt anh, vẫn như xưa.

Nhưng em kiêu ngạo lắm, em cũng không muốn bị anh “cho ra de” mãi, em chấp nhận làm một người bạn của anh dù em không muốn.

Ngày cuối cùng ở bên nhau, chúng ta không nói gì, anh nhỉ. Anh vẫn lạnh lùng, em thì có những tự trọng của riêng mình. Anh đi, tình yêu của chúng ta vẫn mơ hồ.

2 năm, em nhận được vô số thư, nhưng tuyệt nhiên không có một yêu thương nào dành cho em trong đó.. Em giận anh, em không hiểu. Tại sao anh có thể làm thế với em. Anh yêu em mà sao anh nặng lời và có thể dễ quên em đến thế. Em tách mình đã yêu anh nhiều đến thế. Em nghĩ mình đã lầm tưởng, về những yêu thương cũ. Biết đâu, đó chỉ là một sự đồng cảm thôi. Không một lần em nhắn lại, vậy là chúng ta bặt tin nhau, dù chúng ta vẫn biết mọi thứ về nhau, qua những người khác.

***

Năm thứ 3. Một cú điện thoại. Anh nói anh yêu em, anh vẫn yêu em như ngày xưa, mọi điều anh làm chỉ vì yêu em. Anh không muốn em chờ, không muốn em cô đơn, và không muốn em một mình, nên anh đã làm thế.

Mọi thứ trong em đảo lộn. Em khóc. 3 năm em cứ băn khoăn đi tìm một lí do, nhưng giờ biết, sao em thấy buồn đến thế. Yêu em, vậy mà thế sao?

Từ đó, chúng ta bắt đầu nói chuyện, và mỗi lúc một nhiều. Nhưng tuyệt nhiên, anh vẫn không để em đợi. Anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng cố hữu dù ở trong đó, vẫn là những yêu thương rất lớn dành cho em, vẫn là những phút thực tim anh mỗi khi anh yếu lòng. Hai năm, em cứ chấp nhận trong tình yêu âm chung đó của anh. Vẫn cười, vẫn an ủi, vẫn quan tâm và yêu thương, những vẫn không khác xưa. Vẫn là chia tay, nhưng lại vẫn là yêu… kéo dài.

Anh trở về sau 5 năm vắng bóng. Em gặp lại anh sau 10 ngày anh có mặt ở Việt Nam, sau tất cả mọi người. Em là người cuối cùng. Chúng ta cười, và chỉ có thế.

Những cuộc vui bạn bè, những cuộc họp lớp, chúng ta lại bên nhau. Bề ngoài vẫn là bạn đây thôi, nhưng bên trong, thực chẳng dễ thế nào.

Có những phút ở riêng bên nhau. Anh bảo:

* Ngoài em ra anh không yêu ai cả, 8 năm qua, anh chỉ yêu mình em thôi.
* Em còn nhớ không, lúc anh đi, em đã nói, “anh có thể thay đổi, nhưng trái tim anh là của em”. Bây giờ, nó vẫn là của em, nguyên vẹn.

Em khóc. Em đã nghĩ không sai về anh, em đã không lầm khi yêu anh. Em vui.

Bạn bè đoán định, chúng ta sẽ trở lại. Em cũng hy vọng, vì chúng ta vẫn còn rất yêu. Em tìm cách bày tỏ tình yêu với anh. Nhưng cũng như 5 năm trước, anh vẫn một câu: yêu là yêu, nhưng không được chờ.

Dù trong vô số lần gặp nhau em đã nói:

* Em chỉ cho anh hai năm nữa thôi.
* Hai năm không kịp.
* Vậy 3 năm nhé.
* Không được, Khi đó em cứng tuổi rồi. Em phải lập gia đình, Chúng ta cùng tuổi, nên em không thể chờ anh được.
* Hay anh đi rồi về.
* Làm đám cưới rồi lại đi à?
* Vâng!
* Không được, anh không muốn vợ con anh phải sống trong sự chờ đợi. Sẽ có người yêu em hơn anh. Anh không thay đổi gì đâu, nhưng không được chờ anh.

Anh vẫn là anh thuở xưa, không khác. Vẫn lí trí và vì một cái gì đó hơn em, dù anh yêu em rất nhiều. Mỗi khi bên em, anh đều rất tình cảm, anh yếu lòng, nhưng chỉ mai thôi. Anh lại lạnh lùng. Dù anh vẫn rất yêu em.

Rồi anh lại đi, chỉ với một câu

- Không phải chờ anh đâu!

Cũng như 5 năm trước, anh lại vẫn bước qua em. Và em vẫn có một dấu hỏi: Tại sao cứ nhất định phải chia tay, trong khi còn yêu nhau nhiều đến thế. Tại sao vẫn bước qua em, dù anh luôn muốn ngoái lại. Vì có một tương lai khác, phải không anh?

-“Anh sẽ khép, sẽ khép lại mọi thứ để những cánh cửa khác mở, rộng mở đối với em. Nhớ nhé! Em phải hạnh phúc”

Liệu có hạnh phúc nào, bình yên cho cả hai ta không anh.

Có một điều em không thể hiểu:

"Sao cứ phải chia tay?

Khi vẫn còn thương một thời vụng dại

Em không hiểu anh nghĩ gì mà để tuột tay rồi xa mãi

Một hạnh phúc dịu dàng yêu dấu có em...”

Chu Hằng

No comments: