Sunday, February 23, 2014

Thượng tọa Thích Bửu Chánh


Thượng tọa Thích Bửu Chánh
Thế danh Lê Hà.
Sinh năm 1961 tại Xã Tam Quan, Huyện Hoài Nhơn, Tỉnh Bình Định.

Thượng tọa thọ sa-di giới năm 1974 tại Chùa Phổ Minh. Quận Gò Vấp. Sài gòn. Thầy tế độ Sa-di là Cố Hòa Thượng Bửu Chơn, Thầy tiếp dẫn là Hòa Thượng Thiện Tâm. Thọ Tỳ-kheo giới tại chùa Trúc Lâm Q.6 Tp.HCM năm 1981 với Thầy tế độ là Cố HT. Tịnh Sự và Thầy Yết-ma là Cố HT. Siêu Việt. TT tốt nghiệp Tú tài phổ thông năm 1980. TT đã tốt nghiệp cử nhân văn chương và cử nhân sử học tại trường đại học tổng hợp Tp.HCM. Tốt nghiệp cử nhân Phật học tại Học viện PGVN Tp.HCM. Tốt nghiệp Cao học sử tại viện khoa học xã hội TP.HCM. Tốt nghiệp thạc sĩ Phật học, phó tiến sĩ Phật học và tiến sĩ Phật học tại đại học Delhi, Ấn Độ, tốt nghiệp văn bằng văn học và cổ ngữ Pali tại đại học Delhi. 

Hiện TT là UV.HĐTS, phó ban Hoằng Pháp TW GHPGVN, phó viện trưởng, kiêm trưởng khoa Pali Học viện PGVN tại Tp.HCM, phó trưởng BTS Phật giáo tỉnh Đồng Nai, Viện chủ Thiền viện Phước Sơn, Xã Phước Tân, Tp. Biên Hòa, Trụ trì Chùa Quang Minh, xã Long An, huyện Long Thành, Tỉnh Đồng Nai. 

Thiền viện Phước Sơn Đồi Lá Giang
Địa chỉ: 368 Suối Tân Cang - Phước Tân - Biên Hòa - Tỉnh Đồng Nai
Điện thoại: 061.3967237 
Email: subuuchanh@yahoo.com - doilagiang@gmail.com
Website: www.thienvienphuocson.net
 (Nguồn)

Saturday, February 15, 2014

Valentine's Day 2014



Sáng nay, lên lab, tớ gặp cô bạn học PhD ở trường. Bạn ấy người Columbia và rất vui tính. Bạn vui tính đến độ mỗi khi gặp mình, bao nhiêu chuyện hài cứ xổ ra. Không chọc hài chuyện này cũng có chuyện vui khác để kể.

Trở lại chuyện khi sáng, mình chúc mừng Valentine's Day cho bạn. Mình cũng không quên nhắc, bạn nên về sớm để enjoy với bạn trai của bạn. Bạn mới nhắc lại cho mình, tại sao lại ở đây ngày này. Mình đùa, mình nhớ chứ, nhưng khổ nỗi vợ và hai cô công chúa của mình quên. Haha.

Dường như mình nói nhanh quá bạn không kịp nghe. Bạn chỉ nhắc mình tặng hoa cho vợ. Mình nói lại, vợ và hai con gái mình ở Việt Nam. Bạn ấy há hốc mồm. Bạn nói có hai điều ngạc nhiên. 

Thứ nhất, mình có 2 đứa con. Bạn cứ nghĩ mình còn chưa có vợ. Bạn hỏi tới, con mình bao nhiêu tuổi. Mình giới thiệu the beautiful girl is 7 years old and the most beautiful daughter is 3 years old. Bạn một lần nữa surprised! Oh my god, you are so young! Nghe sướng hỉ!


Thứ hai, bạn hỏi mình để họ ở Việt Nam bao lâu rồi, mấy tháng? Mình trả lời, không phải mấy tháng đâu. Kể cả thời gian mình ở Korea, mình xa vợ và con tới 5 năm rồi. Bạn nói it's so sad! Lúc đó, bạn muốn khóc và định nói cái gì. Mình thấy có vẻ hơi trầm lắng nên trấn an: it's the life. If we can't change anything, please accept it. Bạn ấy ngạc nhiên lắm. Vì trong cuộc sống ở trường, bạn chỉ thấy mình cười. Mình chỉ nghĩ đơn giản, cuộc sống có nhiều thứ phải lo phải nghĩ và thậm chí stress nhiều lắm. Tuy nhiên, khi vào trường, mình không nên mang những thứ được xem là vô thường vào môi trường làm việc. Bởi mình bao lần nói, một người mang những phiền não từ cuộc sống vào một môi trường làm việc chắc chắn sự ảnh hưởng không ít thì nhiều tới biết bao người xung quanh. Làm thế là mang tội, nghiệp mình tạo thì quả mình thọ. Thay vì thế, mình mang tiếng cười đến cho người xung quanh, vô hình dung mình tạo một nghiệp tốt, mọi người phấn chấn hăng say làm việc và cái không khí ấy lan tỏa đến với mình. Điều đó có thể tạo sự cộng hưởng tích cực. Vậy nên cứ cười thoải mái nhưng có thể khóc trong lòng là được! Tâm đó là tâm của đức Di Lặc (biểu tượng của ngày xuân!).

Dù gì, ngày Valentine's Day, chúc bà con vui với tình yêu của mình! Cuộc sống có thể tốt hay chưa tốt, nhưng những gì có được trong tay của mình, chúng ta hãy nắm chắc và trân trọng nó!


P/S: Hôm qua, mình có dịp nói chuyện với bạn homeless boy trong lúc hút thuốc. Có nhiều chuyện rất bất ngờ và lý thú, mình không ngờ nhân tình thế thái lại nằm vỏn vẹn trong một con người ấy. Tuy nhiên, bận, rảnh sẽ kể!

Saturday, February 8, 2014

Ngày Xuân Đi Chùa Cầu An

Ngày Xuân, ai cũng vui cũng hạnh phúc. Niềm vui được nhân đôi, khi mỗi người trong chúng ta biết chăm sóc thân tâm của mình. Vì tâm tịnh, người bớt sân si, và an lạc. 

Mùa Xuân theo truyền thống của Á Đông, mọi người thường đến chùa để cầu an, nhờ Phật gia hộ cho mình cho người thân. Cũng có người đến với chùa với Phật để hít thở không khí an lành nơi chốn trang nghiêm thanh tịnh, để sống chậm và "soi" lại chính mình. Bởi chùa là nơi từ bi, hỷ xả và an lạc. Kẻ ác vào môi trường ấy cũng tự khắc uốn nắn mình quay đầu là bờ, khác nào người u mê tìm được ánh sáng lưu ly nơi cửa Phật. Người thiện biết đạo, năng đến chùa sẽ tinh tấn hơn trên con đường tu tập. Đó cũng là quy luật tự nhiên, "gần mực thì đen, gần đèn thì rạng".

Cũng cần phải nhắc nhở rằng, chúng ta nên mang cái từ bi hỷ xả vào đời. Lắm người vào chùa thì rất chi là thiện, nói năng từ tốn, phong cách đứng đắn và nghiêm túc. Ấy thế, vừa rời cửa chùa, họ đổi ngược hoàn toàn, bao nhiêu điều hay lẽ phải họ gởi lại cho chùa, để rồi trôi lăn trong nhịp sống xô bồ của đời thường. Bao nhiêu sân hận cứ sùng sục trở lại. Chúng ta cứ hay than phiền, trái đất nóng quá khó sống nổi hoặc trời lạnh quá làm trở ngại công việc và cuộc sống. Tuy nhiên, một người đầy sân hận trong phòng làm việc cũng khiến bao nhiêu người còn lại chẳng tập trung. Hoặc giả trong phòng họp, vài người mặt "lạnh" như tiền cũng đủ gây ra bao phiền toái. Hệ lụy từ cái "nóng/lạnh" của con người có nguồn gốc từ tham sân si thậm chí còn khó lường hơn của thiên nhiên. Tui chẳng biết gán nó cái từ gì để nhấn mạnh cái quả ấy nhưng chắc chắn rằng nó phải lớn và nguy hiểm hơn thiên tai! 

Vì vậy, nhân ngày Xuân, chúng ta nên nhớ câu "sống phải biết nhẫn nhục cả thân khẩu ý". Mỗi người nhịn một ít trong cuộc sống thì chắc chắn sẽ an lạc. Không lấy ví dụ chi xa vời, hãy lấy ví dụ gần nhất ở nơi lý tưởng nhất, nước Mỹ. Ngày Obama tranh cử, ổng dùng nhiều lời hoa mỹ cho cái gọi là Obamacare [1]. Tuy nhiên, vừa rồi, luật được thông qua và mọi người đều té ngửa. Trước đây, mọi người ủng hộ vì hy vọng họ sẽ có được sự chăm sóc về y tế như Canada trên đất Mỹ trong tương lai gần. Giờ, họ thất vọng tràn trề bởi trong luật có những sự vô lý đến bất ngờ (theo tui, nó không kém phần ngớ ngẩn như luật người ngực lép không được đi xe máy ở Việt Nam). Đỉnh điểm của sự việc, các phương tiện truyền thông xông vào, điển hình họ chửi bới, họ gắn tai lừa cho Obama trên các hình biếm họa hoặc họ giễu cợt quá đà (trong video clip khá nổi tiếng của chương trình Jimmy Kimmel Live trên đài ABC). Ở đây, tui kể ra chẳng để công kích ai. Tuy nhiên, có một điểm cần nhấn mạnh, tất cả đều mất bình tĩnh và dẫn đến chẳng ai nhịn ai. Chửi qua chửi lại chẳng ai chịu thua ai, cuối cùng thiên tai kéo đến ào ào. Năm vừa rồi là năm mà nước Mỹ gồng mình với thiên tai!!! [2]
















[2] Cái này nói cho vui: Chứ thực ra tui chẳng biết có sự liên hệ nào giữa thiên tai nước Mỹ và sự "ấm dần" của những cái đầu nóng. Tuy nhiên, có một điều khó chịu, giở báo Tây cứ thấy họ chửi nhau hoài (phe ủng hộ vs phe chống đối).

Sunday, February 2, 2014

Chuyện ngày mùng một Tết

Ngày Tết ở quê tôi thường đi kèm với đánh bài, xóc dĩa, cờ cá ngựa, bầu tôm cua cá, lô tô và cũng có một cái mà chẳng thể thiếu, nhậu. Có thể xa quê khá lâu, đôi chi tiết mình nhớ nhầm. Tuy nhiên, cái mà tui nhớ nhất đó chính là cảnh xỉn rồi kéo nhau đánh lộn. Dĩ nhiên, đánh nhau là cái chỉ dành cho đám thanh niên choai choai. Thời còn nhỏ, lắm lúc ba má đi chúc tết, ở nhà có mấy anh em. Hễ nghe có tiếng lè nhè, cãi cọ thì mấy anh em vội khóa cửa ngoài chốt cửa trong nhằm tránh mấy vụ đánh nhau. Dù gì tết nhất mà có vài kẻ xông vào nhà ẩu đả là không nên.

Nguyên nhân của những vụ ẩu đả ấy cũng chẳng có gì khác hơn ngoài say xỉn và gái. Có thể lúc nhậu khích bác nhau kèm thêm hơi men nên chuyện bình thường bỗng dưng hóa nghiêm trọng. Cũng có thể xuất phát từ nguyên nhân trai làng khác tới tán gái và bỗng dưng thành cái gai của đám trai làng này. Bởi vậy, mấy anh công an khu vực rất khổ sở với ba ngày tết. Nhiều vụ đánh lớn, hung khí được tận dụng tối đa như thời chiến tranh. Nhiều gia đình bỗng rước tai ương vào chính những ngày mà ai cũng nghĩ là vui vẻ hưởng thụ.

Tết quê là thế. Sang trời Tây, Montreal có cộng đồng người Việt cũng khá đông. Tuy nhiên hội chợ tết năm nay tổ chức cách đây 2 tuần. Bữa đó, thủ lĩnh đảng NDP, Tom Mulcair, thượng nghị sỹ Ngô Thanh Hải, đại diện thủ hiến tỉnh bang Quebec, thị trưởng Montreal và 2 bạn dân biểu gốc Việt tới dự, thủ tướng Stephen Harper cũng có gởi tiền lì xì cho bà con. Sau những nghi lễ, màn ca nhạc với các ca sỹ cây nhà lá vườn và một số ca sỹ nổi tiếng (có nữ ca sỹ Thanh Trúc). Tuy nhiên, có vẻ như bữa đó là dành cho người Việt Quốc Gia, cờ vàng bay phất phới. Đúng một tuần sau, Gala Tết của sinh viên Montreal với dàn sao ca sỹ cây nhà lá vườn. Sự kiện này có vẻ như là dành cho giới trẻ.

Ngoài ra, ở Montreal, nhiều người hay đi chùa hoặc nhà thờ vào dịp tết. Tuy nhiên, tui không thích những chốn đông người vào những sự kiện quan trọng. Thế nên, tối mùng một, tớ lọ mọ đi về từ lab. Trên metro, một đám thanh niên choai choai Tây chính gốc đang nói chuyện rôm rả. Trong đám, gái có trai có, nói năng ì xèo đủ thứ chuyện trên đời. Bất chợt, đến trạm De l'Église, hai ba chú xông vào đánh một chú. Mấy bà Tây vừa lên metro thì bỏ chạy dạt vào giữa tàu, mấy cháu nhỏ thì la oai oải. Mấy bác Tây thì gọi operators báo, đồng thời la ó cho chúng dừng. Ấy thế, mình ngồi nhìn cả buổi cứ ngỡ là tụi nó giỡn chơi. Hehe. Bởi tụi nó đánh "lộn" chứ chẳng phải đánh trúng giống như cảnh đánh nhau ở quê mình. Mọi việc chỉ dừng khi một cặp vợ chồng da đen vạm vỡ lớn tiếng nạt chúng. Thế là hai ba chú kia lủi xuống metro Verdun. Metro dừng lại dăm phút rồi lại đi. Chú bị đánh tối mặt tối mũi, lúc hắn giở áo lạnh ra (bị chúng trùm áo đánh) mình thấy chẳng có thương tật gì. 

Thế nên, sự việc trên khiến mình nhớ đến cái tết quê và rút ra một kết luận quan trọng: 1) Ở đâu có gái, ở đó dễ "oánh" nhau bất kể Tây hay Ta; 2) Dân mình xỉn mới "oánh" nhau, bởi xỉn thì máu khùng mới lên, Tây thì khùng bất chợt không cần hơi men. Hehe.

P/S: - Chuyện từ mùng một và những chuyện từ trước đó một hai tuần giờ mới kể, vì con gái bệnh. Tối nay, nghe con hết bệnh, khỏe người, tớ quởn tớ kể cho vui!
- Mới hồi chiều, tớ đi xem các đại ca cái bang (homeless boys) chia địa bàn, phân vùng và chia chiến lợi phẩm. Bữa nào quởn, tớ kể tiếp!