Cõi nước Phật đó, đúng vào giờ ăn, bỗng                                       nhiên gió đức, nổi lên chầm chậm, lướt xuyên                                       màn lưới, len hàng cây báu, phát tiếng vi                                       diệu, diễn nói Khổ Không, Vô Thường, Vô Ngã,                                       các Ba La Mật. Rộng truyền muôn thứ,  hương                                      đức ấm diệu, có người nghe  đặng, tập khí                                      trần lao, tự nhiên  chẳng khởi. Gió chạm vào                                      thân, an  hòa điều thích, ví như Tỳ Kheo, đắc                                       diệt tận định, Gió lại thổi vào rừng cây bảy                                       báu, hoa rơi kết nhóm, từng sắc từng quang,                                       đầy khắp cõi Phật. Từng màu từng sắc, không                                       xen không tạp, uyển chuyển sáng suốt, như                                       Ðâu La Miên. Chân bước lên hoa, lún  sâu bốn                                      lóng, theo bước chân giở,  phẳng lại như cũ.                                      Qua bữa ăn xong,  hoa kia tự mất, mặt đất                                      thanh tịnh,  lại giăng hoa mới. Tùy thời tùy                                       tiết, trở lại biến khắp, như trước không                                       khác, sáu lần như thế.
No comments:
Post a Comment