Webpages

Memorial Day in Arizona!!!




Ngày tưởng niệm các chiến sỹ trận vong, bằng từ Canada lại gởi đến. Tui lại có sự liên tưởng đến các chiến sỹ những người từng sống chung trong những chiến hào trong học thuật. Nói cho đúng, việc học cũng như đánh trận. Đặc biệt, những du học sinh cũng na ná như các chiến binh liên hiệp quốc được rải khắp các điểm nóng trên thế giới.

Có lẽ nhiều người chưa hiểu hết mối nguy hiểm của dân nghiên cứu. Tuy nhiên, với tư cách người có kinh nghiệm từng trải thời gian khó trong trường học, tui có thể khẳng định PhD students như những chiến binh thực thụ. Nếu bác nào chỉ lơ là trong giây lát, sự nghiệp PhD có thể tiêu tan. Có nhiều người phải rời chỗ, và tìm bến mới. Bến mới có thể đẹp hơn hay tệ hơn và thậm chí giã từ sự nghiệp nghiên cứu.

Ngay tại đất Montreal, tui chứng kiến khá nhiều trường hợp, nhưng chỉ đơn cử vài cái. Có chú Tây bị bế tắc trong nghiên cứu và bị loạn. Chú phải rời trường UQAM và thành homeless boy. Nhưng bi đát, trong một lần nổi điên, chú đập cửa kính khách sạn và bị cảnh sát bắn chết tại chỗ. Trường hợp thứ hai là cậu PhD toán McGill. Cậu học rất giỏi nhưng kết cục là lang thang ở khu Eaton Center.

Ngoài ra, có nhiều bạn phải rời lab và xin vào trường khác. Tất cả đều bắt nguồn không chỉ sự khắc nghiệt trong nghiên cứu mà còn từ những yếu tố bên ngoài. Chẳng hạn mối quan hệ thầy-trò, chuyện cá nhân, chuyện gia đình và thậm chí chuyện chẳng đâu vào đâu sau đây. Số là cậu đó đi lang thang trên đường ray xe lửa. Cảnh sát theo dõi và nghi ngờ khủng bố. Kết cục cậu vào tù. Bi đát hơn cái lab đóng cửa và giáo sư trong phút chốc lại thất nghiệp.

Nhìn lại chặng đường PhD đã qua, thú thật tui cũng rùng mình. Giả sử tui được phép đi lại, chắc tui chọn ngã rẽ. Bởi tui giống hệt gái lỡ thì thì chẳng thể nào kiếm được chàng PhD nào để kết hôn. Thậm chí tuổi thấp xuống như gái còn xuân thì việc xe duyên với PhD cũng gặp nhiều trắc trở. Cho nên, học PhD cũng nhờ vào duyên phận và lấy được bằng PhD phải nhờ vào số Trời. Hehe. Đùa nhưng là thật, ai từng trải thì hãy lắng lòng chiêm nghiệm thử xem.

Điểm khác biệt duy nhất giữa PhD students và người lính đó chính là sự rõ ràng trong phụng sự tổ quốc và nhân dân của những chiến binh; trong khi đó những chàng PhD students rất mơ hồ trong công cuộc cách mạng cải tiến thế giới hiện đại. Hehe. Nói vậy, tui phải xin lỗi những vĩ nhân thiểu số, chính họ đã làm đổi thay thế giới thực sự. Còn tui, một phần của đa số thường chọn việc dễ dàng và nhường phần gian khổ cho vĩ nhân. 

Vì vậy tui chấp nhận xả thân cho gia đình chứ không phải là thứ vĩ đại mơ hồ nào đó. Nếu tìm sự gần đúng nào đó, tui thuộc tuýp chiến binh hèn nhát. Kẻ sẵn sàng vì tình riêng mà quên quốc gia đại sự. Kẻ chẳng dám hy sinh vì một cái lớn lao hơn. Đó chính là lý do tại sao tôi luôn trân trọng và ngưỡng mộ người lính. Với họ, sự chân thật và cống hiến thuộc về bản chất. Nó khác xa với sự gian trá và xảo quyệt của chính khách sa lông.

Một lần nữa xin cảm ơn những người chiến binh USA, những chiến sỹ Việt Nam Cộng Hòa và Cộng Sản. Người lính dù ở bên nào của chiến tuyến, họ cũng sẵn sàng xả thân mình để bảo vệ sự bình yên của nhân dân phe mình. Các anh cũng là nguồn cảm hứng cho giới PhD chúng em học tập (hồi làm PhD khẩu hiệu trong đầu lúc nào cũng là chiến đấu tới hơi thở cuối cùng).
 

Sunday, May 29, 2016

Obama và phút yếu lòng với xứ Việt


Obama mới gọi điện. Ảnh kể ảnh qua thăm Việt Nam nhân chuyến đi họp G7 ở Nhựt Bổn. Ảnh nói ngoại trừ cái khí hậu nóng như điên, nóng hệt như cái vùng A ri dốn nà của mày đang ở, thì người Việt very cool. Tao qua tới Nhựt, cổ tay ê ẩm hết. Mình mới hỏi vì răng mà tay ê như rứa hỉ. Ảnh nói tau phải vẫy tay chào đáp lễ người hâm mộ. Hehe.

Ảnh còn kể ảnh đi ăn bún chả Hà Nội. Nhưng hình như là không ăn chả cá Vũng Án nghe mày; tau nghe thằng chef Bourdain nói là chả cá Vũng Rô hay Sông Cầu quê mày. Cái chỗ mà mày nói 15 cây số ăn chơi đóa. Mình mới sửa lưng ảnh, cái chả cá đó chắc là ở Nha Trang. Còn cái 15 cây số ăn chơi là có cá ngựa, mày rảnh thì ghé làm vài hũ rượu ngâm cá ngựa rồi mới tạt vào 15 cây số ăn chơi.

Ảnh nói tiếc quá qua VN mà không có mày chỉ đường nên tau không rành mấy món tứ khoái. Vì lần này tau đâu có cho Michelle đi cùng. Đi vậy mới enjoy được. Ảnh cũng kể cái vụ cho cá ăn nữa, móa ơi, cha cũng nhiều chuyện gớm. Ảnh nói bà Ngân tháo vát lắm, tau thích cái phong cách ni. Mà tau cũng chẳng hiểu sao dân Việt lại chê bà là không có phong cách ngoại giao.

Mình nói phụ nữ Nam bộ họ thế. Nói là làm. Gặp tau thì tau chơi nguyên xô bự lên đầu mấy con cá luôn. Lần sau mày sang VN với tau, tau dắt về miền Tây có cách cho cá ăn tao nhã hơn. Mày vừa cho cá ăn vừa nói chuyện với hàng xóm. Mà đặc biệt mày cho cá ăn xong là người nhẹ mấy kg tùy vào mày đau bụng nặng hay nhẹ. Hehe. Nói tới đây, hắn ú ớ chẳng hiểu mịa gì chứ chẳng phải ồ lên khi xem cô Ngân cho cá ăn.


Trầm ngâm hồi lâu, Obama hỏi ê Tân, tau có một việc. Tính hắn và những người Mỹ da màu nói chung là vậy. Sốc nổi và bốc đồng trong giây lát, nhưng tràn trề tình cảm là bản chất của họ. Hắn nói, ngày trước Clinton sang Việt Nam, Hillary nó mặc áo dài mang nón lá chụp hình post facebook, ý lộn chụp hình gởi truyền thông. Thế mà đợt ni tau quên làm cái gì đó tương tự.

Bởi vì làm thế hay làm hay hơn thế là thể hiện cái nghĩa cử của tau đối với người Việt hâm mộ. Mình xúc động trước câu nói này và mình hứa để tau giúp cho. Ta nói nghe, hứa xong với bác Ô, ta bóp đầu và rặn bảy mươi hai kiểu. Nói nôm na là ta rặn tứ phương. Hy vọng tấm hình Obama và hương đồng cỏ nội Việt Nam này làm hài lòng tổng thống và người hâm mộ. Lol.